Mình hỏi lý do anh nói vậy? Anh bảo, tưởng ở Sài Gòn đông đúc kẹt xe nóng nực ngột ngạt quá và công việc cũng không thuận lợi như trước, nên anh mới về quê để sống nhẹ nhàng hơn. Cũng làm tư tưởng với trong nhà rồi. Ai ngờ vừa về mấy hôm, đi ra đầu ngõ cái hàng xóm hỏi lia lịa: ủa sao mày mò về đây, bộ ở thành phố làm ăn thất bại rồi ha gì, ủa sao nghe ở SG làm việc ngon lành mà, sao về lại cái xóm quê này. Rồi áp lực từ gia đình, ai cũng muốn mình phải là gì đó, làm gì đó, địa vị nào đó, chức danh nào đó, khoác bộ đồ nào đó, gắn cái bảng tên gì đó, ngồi ở trong tòa nhà nào đó, đi cái xe nào đó...kiểu cho nó hoành tráng chút.

Không ai chịu con mình là một người bình dân hết.
Lúc đầu anh cũng tìm đủ cách nói chuyện với cha mẹ. Rằng công việc vẫn ổn, thu nhập đủ sống, hơn nữa là anh muốn nghỉ ngơi xả hơi ít lâu. Anh muốn thu về sống tĩnh lặng hơn chút xíu để định hướng lại cuộc đời mình. Coi thử bản thân thực sự cần hay muốn điều gì. Thế mà, người ở quê khó để thấu hiểu những điều đó quá...
Nên anh trở lại Sài Gòn. Anh bảo rằng, ở thành phố này tưởng ồn ào nhưng cũng bình yên đó chứ. Bình yên vì ít ai phán xét cuộc đời của ai. Mấy ông chú xe ôm cũng ngầu, mấy cô vắt nước cam cũng chất, mấy bà chị bán hàng rong cũng dễ thương gần chớt. Mỗi người một cuộc đời không ai phán xét ai cả.
Thế rồi mình chia sẻ với anh. Thôi thì chính bản thân mình mới hiểu được mình muốn cuộc sống ra sao. Miễn là anh thấy dễ chịu, ở đâu cũng có bình yên.
Đôi khi phải chấp nhận cuộc sống. Chấp sự khắc nghiệt của thời tiết lẫn trong các mối quan hệ giữa người với người. Như cà phê vốn phải có chút đắng vậy thôi.
Nguồn: 1500m