Bà Nguyễn Phương Hằng, vợ ông Huỳnh Uy Dũng gần đây liên tục tạo nên những chấn động dư luận khi liên tục đăng facebook tố "thần y" Võ Hoàng Yên tố ăn chặn tiền từ thiện, lừa bịp. Tuy nhiên, ít người  biết rằng trước đó mấy tháng bà Nguyễn Phương Hằng cũng từng chia sẻ về chuyện một đại gia Bình Dương sẵn sàng thuê chuyên gia nước ngoài và chi hàng nghìn đô cho cả gia đình học khóa học vô cảm để làm giàu.

"Có lần tôi hỏi họ, học vô cảm là học như thế nào? Thì họ đã trả lời với tôi rằng: Khi đã xác định đi KIẾM TIỀN, thì PHẢI BIẾT VÔ CẢM, để mà CHẶT CHÉM, không biết thương xót, không biết đồng cảm với một ai, chỉ đặt mục tiêu là TIỀN, sau đó là quan hệ QUYỀN LỰC. Tôi nghe mà lạnh lùng! Tôi nghe mà không thể tin được!

Họ đã rất thành công trên thương trường, sau những lần đưa vài người đi tù vì dám đòi hỏi những quyền lợi họ cho là "xúc phạm". Họ sống vô cảm đến mức đè đầu cưỡi cổ, cướp luôn tiền bảo hiểm của nhân viên sau bao nhiêu năm nhân viên cống hiến, họ sa thải hàng loạt những con người đã biết về họ quá nhiều. Họ xem những người ấy như những chiếc sim điện thoại đã hết hạn sử dụng và cần phải vứt đi. Họ cao ngạo tự mãn đến mức thách thức mọi thứ, vì họ tin rằng họ có tiền và quyền lực..."

Tình người” mang tôi tới sự thành công - Baogiaothong.vn

Dưới đây là nguyên văn bài viết từ facebook cá nhân của bà Nguyễn Phương Hằng,  còn gia đình này là ai thì mọi người tự tìm hiểu nhé!

  • Bài viết ngày 12/11/2020

BÀI HỌC VÔ CẢM

Hôm nay Phương Hằng tôi xin chia sẻ một câu chuyện có thật về LÒNG NGƯỜI, về sự dối trá, ma mị của một người khá nổi tiếng. Tôi không có ý nói xấu người khác, nhưng tôi xem đó là một bài học cho một sự "dối trá hoàn hảo", hay nói đúng hơn, họ chọn cho mình cách sống dối trá làm "kim chỉ nam", để sống và đối đãi với đời.

Cách đây 8 năm, tôi có chơi và khá thân với họ. Trong một thời gian ngắn, tôi đi từ ngỡ ngàng này đến ngạc nhiên kia, vì cách sống của họ quá đặc biệt. Và khi tôi "đọc hết được gia vị" của họ, tôi đã chủ động rời xa họ. Họ là những người có tên tuổi thật sự, và giàu có thật sự. Họ mua một bằng cấp với giá những 200.000 Đô để trở thành người nổi tiếng. Trong cuộc đời, ai cũng phải nỗ lực để trở thành người nổi tiếng và giàu có, nhưng cái "nổi tiếng" và "giàu có" của họ không để cho tôi phục, và tôi thấy SỢ! Cái mà tôi cảm thấy sợ nhất khi không chọn làm bạn với họ, là họ đã làm một chuyện mà tôi dám chắc trên đời này KHÔNG AI DÁM LÀM. Họ thuê cả chuyên gia nước ngoài qua, để cả gia đình 5 người học một LỚP HỌC "VÔ CẢM". Họ có mời vợ chồng tôi tham dự, nhưng tôi đã từ chối. Có lần tôi hỏi họ, học vô cảm là học như thế nào? Thì họ đã trả lời với tôi rằng: Khi đã xác định đi KIẾM TIỀN, thì PHẢI BIẾT VÔ CẢM, để mà CHẶT CHÉM, không biết thương xót, không biết đồng cảm với một ai, chỉ đặt mục tiêu là TIỀN, sau đó là quan hệ QUYỀN LỰC. Tôi nghe mà lạnh lùng! Tôi nghe mà không thể tin được!

Tôi băn khoăn suy nghĩ trong lòng nhiều ngày liền, vì sao lại có một lớp học như vậy, mà chuyên gia lại là người nước ngoài, và một giờ học là 5 đến 7 ngàn đô - đó là số tiền không phải ít, mà còn phải ĐẶT LỊCH để học - Học vô cảm, học tàn nhẫn, đánh mất giá trị đạo đức của một người làm chủ. Họ chơi "luật rừng", chơi "vô cảm". Mục tiêu của họ đặt ra là san bằng những cảm xúc để đạt đến mục đích cuối cùng, LÀ TIỀN! Những gì Phương Hằng tôi nói đây là sự thật, thật đến nghiệt ngã, thật đến đau lòng. Và, tôi đã RỜI ĐI!

Họ đã rất thành công trên thương trường, sau những lần đưa vài người đi tù vì dám đòi hỏi những quyền lợi họ cho là "xúc phạm". Họ sống vô cảm đến mức đè đầu cưỡi cổ, cướp luôn tiền bảo hiểm của nhân viên sau bao nhiêu năm nhân viên cống hiến, họ sa thải hàng loạt những con người đã biết về họ quá nhiều. Họ xem những người ấy như những chiếc sim điện thoại đã hết hạn sử dụng và cần phải vứt đi. Họ cao ngạo tự mãn đến mức thách thức mọi thứ, vì họ tin rằng họ có tiền và quyền lực. Họ tính toán với nhân viên không sót một xu. Kể cả bán ve chai, phế liệu, họ cũng mang chiếc cân ở nhà ra dùng, vì sợ người mua ăn gian họ. Họ quá giàu nhưng KHÔNG SANG. Họ chưa bao giờ làm việc thiện cho ai dù là một xu. Họ chỉ biết gom về và cứ thế giàu lên từng ngày. Nhưng rồi cuộc đời nào có đơn giản, ông trời LUÔN CÓ MẮT, không bao giờ "chiều chuộng" những người không có lương tâm và đạo đức. Họ đã gặp rất nhiều biến cố. Họ đã gặp những con người cao thủ hơn họ, lừa gạt họ số tiền không phải ít, mà với đời một đồng xu cũng không lỗi. Đó rõ ràng là NHÂN - là QUẢ của cái sống vô cảm - vô cảm ngay với chính người đang sống và làm việc, cống hiến cho mình.

Phương Hằng tôi muốn nói ở đây một điều mà tôi đã chứng kiến. Một con người tự xem mình là giàu nhất, giỏi nhất, nhưng không có đạo đức, không có lương tri dành cho nhân loại. Tôi không hiểu cái lớp học dạy người ta sống vô cảm, họ đã học rất thành công và áp dụng trong cuộc sống rất "chuẩn mực". Nhưng rồi những nghiệt ngã khác lại tìm đến họ. Không biết có khi nào họ chợt nghĩ lại những điều họ đã làm và trải qua không? Buồn cho một người có tài mà không có tâm, để giờ đây khi nhắc đến họ, ai cũng chỉ nhếch miệng cười, tiếc thay cho một cuộc đời. Họ nỗ lực kiếm tiền là điều chính đáng, nhưng kiếm tiền bằng cách "vô cảm" thì Phương Hằng tôi mãi mãi không phục. Dù họ là ai, giàu có đến cỡ nào, tài giỏi đến cỡ nào, Phương Hằng tôi cũng không trân trọng. Bởi tôi đã vô tình biết được một sự thật mà quý vị nghe qua chắc cũng ngạc nhiên.

Phương Hằng tôi luôn tâm niệm một điều, ĐỪNG VÔ CẢM VÔ CAN với cuộc sống này. Có không cho đi, nhưng đừng dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt và cướp lấy những điều thiêng liêng nhất, trong đó có TÌNH NGƯỜI, TÌNH THƯƠNG, LÒNG BAO DUNG và cả sự biết ơn với cuộc đời này. Khi đạt được tới đỉnh cao bằng những giá trị đạo đức suy đồi thì có nghĩa gì không? Có gì đáng tự hào không? Khi đằng sau những sự hào quang đó, là một sự DỐI TRÁ.

Có lẽ không ai biết, nhưng trời biết, đất biết và những con ngươi ấy biết. Đó là những gì mà Phương Hằng tôi cảm thấy sợ hãi, khi trong xã hội này còn những con người quá nhẫn tâm. Họ đạp lên mọi giá trị đạo đức để học một BÀI HỌC VÔ CẢM, để đối đãi với tất cả mọi người. Mục đích cuối cùng họ muốn có được, là TIỀN! Vì họ quan điểm tiền có thể mua được mọi thứ trên đời. Điều đó có khi đúng, nhưng TIỀN không mua được GIÁ TRỊ ĐẠO ĐỨC và NHÂN PHẨM của một con người. Nhưng tiếc thay, họ đã bằng lòng để đánh đổi, để đạt được mục đích ngày hôm nay. Phương Hằng tôi muôn đời không phục, và đâu đó còn thấy tội nghiệp cho họ. Họ đã vẽ cho họ một bức tranh KHÔNG CÓ TÌNH NGƯỜI để sống. Buồn thay!

Nguyễn Phương Hằng

Bà Phương Hằng thường xuyên chia sẻ nhiều quan điểm, câu chuyện trên trang cá nhân

  • Bài viết ngày 03/12/2020

HỌC VÔ CẢM ĐỂ RỒI VÔ ƠN

Hôm nay Phương Hằng tôi xin tiếp tục được chia sẻ những trải nghiệm về những con người mà Phương Hằng tôi đã từng gặp trong cuộc đời mình. Phương Hằng tôi muốn nói đến nhân quả, vì cái NHÂN họ gieo và cái QUẢ họ gặt tôi đều nhìn thấy được. Nó là một bài học, một giá trị sống để chúng ta có dịp suy và nghĩ, chiêm và nghiệm xem Phương Hằng tôi nói có đúng không.

Trong cuộc đời chúng ta, ai không có đôi ba lần, hoặc năm ba lần gặp biến cố trong cuộc sống. Tôi muốn nói đến một “nhân-quả” và một "nhân vật" mà tôi đã chứng kiến được từ lúc họ gieo, cho đến bây giờ là lúc họ gặt. Bởi chính vợ chồng tôi đã từng là người trong cuộc với họ. Họ gặp biến cố, họ làm ăn gian lận và gặp “rủi ro”, họ tìm đến vợ chồng tôi để cầu cứu. Mặc dù trước đó, tôi một mình về tới Bình Dương, nào có quen biết ai đâu.

Cách đây 10 năm, họ đã đi dự lễ cưới của tôi, và họ đã ngồi ở dưới chửi rủa tôi không thương tiếc. Đến mức một người bạn phải nhắc khéo tôi, rằng “về Bình Dương sống hãy cẩn thận”. Nhưng khi họ gặp nạn, tôi và anh Dũng vẫn hết lòng giúp đỡ họ “tai qua nạn khỏi”. Vì lúc đó, họ đứng bên bờ vực thẳm. Tôi nguyện trong đời mình có thể không giúp được ai, chứ nhất định không bao giờ hại ai. Chính tôi là người động viên anh Dũng giúp họ, mặc dù trước đó họ đã đối đãi với tôi không ra gì. Một “cục kẹo” của họ tôi cũng chưa từng ăn, chưa từng nhận. Vậy mà sau khi giúp họ xong, họ “qua cầu rút ván” và phỉ báng chúng tôi - lần thứ hai. Họ vô ơn đến trân tráo, đến xấu hổ. Kể cả người nghèo hèn nhất trong xã hội này cũng không thể làm được việc đó như họ. Bởi họ đã học VÔ CẢM, để biết vô ơn với người vừa giúp đỡ mình xong. Sự nghiệp của mình, thanh danh của mình tiêu tan trong một nốt nhạc. Vợ chồng tôi đã hết lòng ngược xuôi giúp họ, vậy mà, họ đã cho tôi một bài học trân tráo.

Họ vô ơn đến mức “biến ân thành oán” chỉ trong một nốt nhạc. Và đây là những sự thật, rất thật! Có lẽ, khi đọc bài viết này, họ sẽ cảm nhận hết những gì Phương Hằng tôi dám nói. Mà điều tôi nói là nói RẤT THẬT.

Họ đã rất mãn nguyện với những gì họ đối đãi sau cái “ân tình” đó. Tôi cam đoan rằng chỉ có những con người HỌC VÔ CẢM như họ đã học, mới san bằng tất cả mọi thứ đối với người ân nhân của mình. Họ trân tráo đến mức có “ngủ mơ” tôi cũng không nghĩ ra trên đời này có một loại người như thế. Họ là ai? Họ là người có danh tiếng, có tiền bạc, có thế lực. Họ là người biết tất cả mọi thứ trên đời. Chỉ có duy nhất một thứ mà họ không biết, là KHÔNG BIẾT ĐIỀU, không biết ơn biết nghĩa, biết sống cho lẽ phải. Họ đã nhẫn tâm đưa rất nhiều người đi tù chỉ vì dám đòi hỏi quyền lợi.

Họ là ai? Họ là những người "bán sản phẩm cho người tiêu dùng”, nhưng… cái "hội tiêu dùng” - eđã được họ dùng như một công cụ giẫm đạp lên mọi thứ đạo đức, để sinh tồn cho đến tận bây giờ. Và có một điều được tôi tạm gọi là chân lí, họ dùng tiền của mình, dùng thương hiệu của mình để biến họ thành một kẻ cho vay nặng lãi siêu cao cấp. Họ dùng công chứng để cướp tài sản của người khác, công khai một cách hợp lí, giữa lúc người ta bế tắt và yếu đuối. Họ ăn cướp một cách rất “trí thức” - vì họ có tiền, hiểu biết pháp lý và dùng mọi thủ đoạn để hút máu người khác vào những lúc người ta bế tắt nhất.

Sự việc đã và đang diễn ra, không biết rồi đây họ có lấy tay che được cả bầu trời hay không? Quý vị hãy đợi xem. Tất cả những trò dơ bẩn để tạo ra một thương hiệu được che đậy bởi một tấm bằng được mua với giá 200.000 USD, tận Malaysia. Đó là “bảo bối” để che đậy thân phận của họ : chỉ xuất thân là một kẻ không ra gì.

Phương Hằng tôi tin “có nhân có quả”, bởi chính họ đã dạy cho tôi một bài học VÔ ƠN, mà tôi đi từ ngỡ ngàng này qua ngơ ngác kia. Trong cuộc sống mà chúng ta không biết ơn ai đó đã tốt với mình, đã từ tế với mình, đã hết lòng vì mình, mà còn sống vô ơn như vậy, thì thử hỏi người đó có đạo đức, có lương tâm hay không? Chúng ta phải biết cảm ơn những người đã đồng cảm với mình, chia sẻ với mình dù là một ánh mắt, một cái nắm tay, một nụ cười thân thiện cũng đã ấm áp lắm rồi, cần chi tới những lời “có cánh”. Đó là văn hóa sống, văn hóa cư xử với nhau, tình người cho nhau là ấm áp chân thành nhất. Với những con người như vậy, xin quý vị đừng tin tôi, mà hãy nhìn kỹ xem tương lai của họ đi đâu, về đâu. Khi họ học vô cảm để vô ơn với tất cả những người sống cùng, làm cùng, những người giúp họ qua những cơn hoạn nạn, thì tôi biết rằng tất cả chỉ là công cụ, để giúp họ biến thành kẻ “bá đạo” nhất, nhiều tiền của nhất, để làm phương tiện cho họ thỏa mãn cái đạo đức đê hèn được che đậy bằng một thương hiệu quốc tế. Nghĩ mà tiếc cho họ. Đã không có tình thương nhân loại mà còn đi “hút máu” nhân loại, và đôi khi tàn sát cả nhân loại để trở thành kẻ “bá đạo”. Ngay trong xã hội bây giờ, chắc quý vị cũng lấy làm sốc khi nghe Phương Hằng tôi trải lòng về một sự vô ơn, qua những “bài học vô cảm” mà họ học được trong cuộc đời này. Đây là một trong những gia đình số hiếm - họ vượt qua cái lẽ đời thường, “vượt ngưỡng” để đi về đích cũng chỉ vì tiền. Họ muốn vô địch thiên hạ, vì với họ tiền là thước đo.

Theo tôi được biết, cuộc chiến chỉ mới bắt đầu, và kết thúc như thế nào là do NHÂN họ gieo và QUẢ họ gặt. Tôi chia sẻ bài viết này để lột trần một sự thật mà ai đọc qua bài viết chắc chắn đều có những suy nghĩ của riêng mình, những phán xét của riêng mình. Nhưng Nguyễn Phương Hằng tôi nói thật, không sai nửa lời, và chịu trách nhiệm trước những lời nói của mình. Mong cuộc sống này không có những con người sống vô cảm, đến tàn nhẫn lạnh lùng trước mọi mất mát đau thương của người khác. Mong họ quay đầu, sống làm người tử tế, vì suốt thời gian qua họ đã trả giá không ít. Nhưng họ nào có sợ trời sợ đất, có sợ ai đâu - đó mới là điều đáng sợ!

Lần đầu tiên Phương Hằng tôi chia sẻ một bài viết đọc nghe cao trào phẫn nộ, và chắc quý vị sẽ thắc mắc không biết là ai. Có phải vậy không thưa quý vị? Chúc cho quý vị có cuộc sống bình an, dù nghèo hay giàu, an yên tự tại là điều hạnh phúc nhất, yên bình nhất!

Nguyễn Phương Hằng

-------------------------

Nhân vật được đề cập đến liệu là ai được nhỉ?