Nhiều người cả đời quanh quẩn ở quê không phải vì họ không chịu làm, mà vì họ không thấy gì ngoài cái cổng nhà. Cả một dòng họ cứ thế sống, truyền cho nhau nếp cũ: giữ đất, giữ truyền thống. Không sai. Nhưng nếu chỉ giữ mà không dám nghĩ khác, nghĩ xa... thì mãi cũng chỉ loanh quanh trong cái sân gạch thân quen ấy.
Tầm nhìn không phải là cái nhìn thấy bằng mắt. Nó là cách sống, cách nghĩ. Là việc dám hỏi: "Tại sao mình phải lặp lại những bế tắc mà ông bà, cha mẹ từng chịu?"
Có người có sẵn tài sản nhưng sống hẹp hòi, con cháu cũng chỉ tiếp tục héo mòn. Ngược lại, có nhà chẳng có gì, nhưng có người dám đi chợ lớn, chịu khó học, nghe thời cuộc... thì chỉ vài đời sau, con cháu đã đổi đời.
Tầm nhìn không phải cứ làm công ty to hay khởi nghiệp rầm rộ.
Tầm nhìn là khi mình chịu ngồi xuống nghĩ cho đời sau. Là khi mình dám xây những bậc thang đầu tiên, dù chưa ai trong nhà từng leo.
Và nếu bạn đọc đến đây, có thể bạn chính là người đầu tiên trong họ tộc mình đang dám ngẩng đầu nhìn ra xa.
Dám mơ khác đi.
Dám sống một đời không theo lối mòn.
Tầm nhìn không truyền bằng lời, nó truyền bằng hành động.