Trước phiên họp về lương, Công đoàn đưa kq khảo sát có 2 con số đáng chú ý.
72,6% nld chưa (dám) cưới vì lương.
72,5% đã chót thì không dám sinh thêm con.
Chưa hết:
53,3% chỉ đủ chi một phần học phí cho con.
5,6% không có nổi tiền mua thuốc khi ốm.
Nghĩa là: đau cũng không dám ốm. Ốm cũng không dám đi viện.
Bởi, chả bệnh nào nặng bằng… viêm màng túi mãn tính.
Cụ X từng tính: “Muốn đủ sống và nuôi 2 con, thì thu nhập tối thiểu phải gấp đôi mức hiện nay, tức khoảng 10,5 triệu/tháng/người”.
Nhưng thực tế, với mức 5–7 triệu, “tối nay ăn gì?” không còn là câu hỏi vui miệng – mà là một trường phái triết học hiện sinh, dễ gây trầm cảm cấp tính mỗi cuối tháng.
Sống ko dám yêu, yêu ko dám cưới, cưới ko dám đẻ. Đau ko dám ốm. Ốm cũng ko dám đi viện.
Mọi thứ tối thiểu, cả chuyện yêu đương–như bao năm qua- vẫn cứ dài cổ… chờ tăng lương.
Giờ tôi mới hiểu vì sao khảo sát không bao giờ (dám) đặt câu hỏi “Bạn có dự định gì cho tương lai?”.
Vì có ai nỡ hỏi thế với những người đang ở thế… “thùng mì 30 gói mà tháng lại có 31 ngày”.
Ảnh: vai áo của một nld “luôn bỏ người khác lại phía sau”- thậm chí còn miễn nhiễm với lương
Theo: Đào Tuấn