
Để cuộc sống nhiều màu sắc, vừa ra trường là tui thử nhiều nghề khác nhau, và tới bây giờ, thích nhất vẫn là du lịch inbound. Cảm giác mời người ngoại quốc tới, chinh phục họ bằng nụ cười và và sự tử tế để họ rút hầu bao, rất đã. Họ đi về, tiền vẫn còn lại ở đất nước mình, tài nguyên không sứt mẻ miếng nào. Ngành du lịch mọi người hay dịch là tourism, tiếng Anh chính xác của nó là hospitality, nghĩa là hiếu khách, thân thiện. Ai vui vẻ, biết phục vụ người khác nên chọn nghề này, kiếm ăn khá và lòng luôn vui.
Nói tự dưng tui nhớ anh Jeon, anh chàng Hàn Quốc nói tiếng Việt siêu đẳng. Anh là bác sĩ bỏ nghề y, học du lịch, rồi sang VN thực tập trong 1 resort với tui. Resort này vốn đầu tư của cặp đôi chồng Pháp vợ Việt, trực tiếp điều hành luôn. Năng lực có giới hạn nên doanh thu theo tháng cứ dừng lại đâu ở mức cỡ 1 tỷ là hết, công suất phòng cực thấp, thu vừa bù chi, tui đọc báo cáo tài chính 5 năm tui thấy vậy. 1 bữa ngồi cà phê sáng dưới gốc dừa, anh chủ tâm sự là không biết sao để đẩy doanh số lên, tui nói cty nên mời anh Jeon về quản lý, trả lương ngàn đô (thời đó ngàn đô lớn ác liệt). Bữa deal, tui có ngồi nghe cùng. Anh Jeon bất ngờ đề nghị lương chỉ 500 đô, còn lại là thu nhập theo tài năng. Anh Jeon lấy mức 1 tỷ làm mốc, vì xưa nay doanh thu chỉ chừng này, 1 tỷ trở xuống anh chỉ nhận lương, nhưng từ 1.01 tỷ, anh Jeon sẽ được hưởng 1%/doanh số tăng thêm, từ 2 tỷ là 2%, đến 10 tỷ trở lên cố định 5% trích cho ảnh. Chi phí vận hành ảnh cũng sẽ control ở mức % tương ứng trên doanh số như cũ để đảm bảo tỷ lệ lợi nhuận. Anh Jeon nói, nếu anh đẩy lên trên 1 tỷ 1 tháng, mọi team đều phải được ăn theo doanh số phần tăng lên đó hết, kể cả các anh chị nhổ cỏ lau hồ bơi. DN ai cũng có LỢI ÍCH HÀI HOÀ thì mới phát triển, OK thì ảnh làm thử 6 tháng. Anh chị chủ đồng ý, thấy đâu mất gì, mức 1 tỷ xưa nay công ty họ có bao giờ vượt được.
Anh Jeon chăm lắm, đêm khuya đi ngang phòng giám đốc thấy đèn vẫn sáng, anh viết bài lên các tạp chí hàng không, nhờ bạn bè khắp thế giới review giới thiệu, anh đi chào hỏi từng khách đang ngồi ăn sáng, sửa sang ngọn cỏ cành hoa, resort thơm mát tươi đẹp. Anh bố trí người này làm việc này việc kia, sao thấy hợp lý lắm. Anh xách giỏ đi nhờ hiệp hội người Hàn, rồi gặp các công ty lữ hành để đổ khách tới. Mỗi sáng thứ 2, anh phỏng vấn cả chục nhân sự mới, nhận vô đào tạo để tìm được người phù hợp nhất giữ lại.
Anh làm nhiều tới mức gầy sọm đen thui. Khách đông dần. Nhật Bản Hàn Quốc châu Âu đổ sang nhiều đoàn lớn, phòng full kín, spa và dịch vụ ăn uống, đưa đi tham quan xung quanh rất nhộn nhịp, cái này doanh số hơn tiền phòng rất nhiều. Tháng thứ 6 từ khi ảnh vô làm, doanh số cty tăng đột biến đạt 20 tỷ. Theo ba-rem thì anh Jeon được 5% còn team tui cũng hưởng ké được 1% của mức 19 tỷ kia (tức trừ 1 tỷ bắt buộc phải có). Mấy anh chị làm tài xế, hồ bơi, phụ bếp....đều thu nhập tốt, ai cũng happy. Công ty có tích luỹ tư bản phải mở rộng, liên tục thêm phòng ốc, mua thêm xe lớn để đón khách. Nhưng sau đó tự dưng chị chủ đổi ý, nói mức % vậy quá cao, riêng tiền thưởng cho anh Jeon 1 tháng gần 1 tỷ rồi nên không chịu renew hợp đồng lao động mới. Chị nói phải quay về cách tính như ngày xưa, ai cũng chỉ nhận lương thôi, cuối năm tuỳ lợi nhuận mà thưởng tháng 13, 14, 15. Chị nói do hiện tại du lịch VN bùng nổ, công lao anh Jeon có nhưng không nhiều, nếu đồng ý thì ở lại làm mức lương 2000 đô, còn không thì để anh chị tự làm. Anh Jeon cười ha hả, không nói lại câu nào, rồi hôm sau thấy xách vali đi mất.
Chị chủ quay lại làm CEO, cũng trên nền tảng mọi thứ do anh Jeon để lại, nhưng sao khách thưa vắng dần, phải liên tục cắt giảm nhân viên. Đúng 6 tháng từ khi anh Jeon rời, tui thấy doanh số công ty trở lại mức dưới 1 tỷ. Anh chồng bữa nói với tui là vợ ảnh không phải tham lam gì, nhưng không tin người, sợ làm lớn, chờ hết hợp đồng với anh Jeon thì thôi không ký nữa. Chị thích người nhà tự mình làm hết, thà có nhiêu ăn nhiêu, nhỏ cũng được mà yên tâm.
Nghe vậy, tui cũng rời đi.
Nguồn: Ăn trưa cùng Tony