Câu chuyện thứ 1.
9 năm trước, vừa thi xong ĐH, mình bắt xe một mình từ quận Hai Bà Trưng về nhà cô ruột ở Đông Anh. Nhà cô nằm trong cụm khu công nghiệp Bắc Thăng Long, mình nhờ "mối quan hệ", xin làm thêm ở một quán cơm bụi dành cho công nhân. Công việc gồm chuẩn bị thực phẩm, dọn dẹp, phục vụ và rửa bát đũa, xoong nồi... Làm từ 9h sáng đến 2h trưa thì đạp xe 3km về nhà cô ngủ, rồi lại đạp xe sang làm từ 4h chiều đến 7-8h tối. Mỗi ngày được trả 80k, với mình lúc đấy đã là cả một món tiền lớn vì ở nhà cả ngày làm nón lá mình chỉ kiếm được 20k. Mình làm được 3 ngày rồi bỏ...

Câu chuyện thứ 2.
Năm 2015 vào ĐH, lần đầu đi thuê trọ, mình không đủ khả năng để trả 1tr/tháng tiền phòng, đành về Đông Anh ở với cô. Căn phòng trọ 500k, nơi mình nằm ngủ ở dưới đất suốt mùa đông, còn chiếc giường chỉ đủ chỗ cho cô và đứa cháu họ. Về sau mình ra ở chung với 2 người khác ở Xuân Đỉnh, mỗi tháng được cho cả thảy 1tr4, thế nào mà vẫn co kéo cho đủ. Cuối tuần mình hay sang nhà cô, vừa để phụ nhà cô bán phở, vừa tranh thủ mua rau, thịt ở một cái chợ nhỏ tên là "Chợ Ế" - nơi thực phẩm không thể bán ở nội thành được đưa về, bán rẻ cho công nhân.
Câu chuyện thứ 3.
Đôi giày đầu tiên mình mua được có giá 50 nghìn Đồng, lúc mình đi ngang qua Thượng Đỉnh đoạn Nguyễn Trãi. Đôi giày nằm lộn xộn trong đống giày "xả" của cả nam, cả nữ đặt ngay trước cửa hàng. Mình lí nhí hỏi cô bán hàng, nhờ tìm cho một đôi của nam, cô ấy lạnh lùng trả lời: "Giày xả thì tự tìm, ai hơi đâu mà chọn cho mày được". Đúng là cái nghèo lúc nào cũng đi kèm với cái hèn mọn, giết chết đi bao nhiêu phần tự tin trong con người ta đến thế.
Câu chuyện thứ 4.
Mình tìm được công việc gia sư đầu tiên khi bắt đầu học tại ĐHQG Hà Nội. Nhà học sinh ở khu Trại Gà, đường Phú Diễn. Mỗi chiều tan học, mình ăn vội cơm bụi ở trong ký túc xá Ngoại Ngữ, rồi nhanh chóng bắt 2 chặng xe buýt đi dạy. Có những tối xe buýt chạy tuyến cuối, mình đi bộ một quãng dài để ra đường 32 bắt xe về ký túc xá. Con đường về mệt nhoài, người ngợm rã rời. Thế nhưng mỗi buổi dạy 2 tiếng được 100k đối với mình lúc ấy đã là quá lớn, mỗi tháng đỡ đi cho mẹ một khoản tiền kha khá rồi.
Câu chuyện thứ 5.
Năm 2019, sau thời gian dài ăn uống sinh hoạt thất thường vì vừa học, vừa đi dạy thêm, mình bị đau dạ dày rất nặng. Bác sỹ yêu cầu phải nội soi, hoặc là làm không gây mê - chi phí được bảo hiểm chi trả, hoặc gây mê với giá đâu đấy 800k. Mình không chần chừ chọn không gây mê, sau lúc nội soi quằn quại vì bác sĩ đưa cái ống nội soi to bằng 2 ngón tay vào cổ họng, khiếp vía.
Câu chuyện thứ 6.
9 năm trước lúc thi xong ĐH, mình làm thêm ở quán cơm bụi cạnh khu công nghiệp Bắc Thăng Long để nhận 80 nghìn Đồng 1 ngày. Mình quần quật đi dạy thêm để kiếm tiền tiêu hàng tháng đến mức phải vào viện vì đau dạ dày. Mình bị bạn bè bắt nạt, dè bỉu vì tính cách lầm lì, khó hiểu, bởi sự tự ti vì cái nghèo dai dẳng.
9 năm sau, mình đã tốt nghiệp thạc sĩ, tìm được một công việc ở châu Âu. Mình đã có đủ khả năng để lo cho bản thân và gia đình, mình đã có những nền tảng nhất định để trở thành một con người tốt hơn - tốt hơn với chính mình của 9 năm về trước, và tốt hơn với chính những người xung quanh. Gần 1 thập kỉ nỗ lực và rất rất nhiều ngày, đêm lặng lẽ cố gắng đã cho mình một cuộc sống tốt hơn biết chừng nào.
..............................
Đây là bài viết của cháu Nhất Hoàng, người Nam Định. Cháu sinh ra trong 1 gia đình nghèo nhất xã mà cha mẹ đều chưa học hết cấp 2, hai chị gái đã bỏ học từ lớp 9 để giúp đỡ gia đình. Nhà chỉ có cháu và 1 anh trai được cho đi học. Vì vậy con đường của cháu bắt đầu từ việc rời quê ra HN học sau khi đậu vào đại học với tấm vé vớt. Tốt nghiệp ngành Điện tử viễn thông, Trường ĐH Công Nghệ, ĐH QGHN với thành tích tốt và rất nhiều cố gắng, cháu thi đậu học bổng Erasmus Mundus qua châu Âu học thạc sỹ Giải pháp tích hợp hệ thống thông minh. Cháu theo học tại 3 nước là Phần Lan, Na Uy và Hung. Học bổng này đã chi trả toàn bộ tiền ăn học và chi tiêu cho cháu, một du sinh con nhà nghèo. Tốt nghiệp, cháu được nhận vào làm việc tại Viện vật liệu bền vững Max Planck nổi tiếng của Đức với thu nhập tốt và tương lai đầy hứa hẹn.
Con đường của một du sinh bắt đầu từ gian khổ và nghèo đói đầy khó khăn, nhưng sau 9 năm cháu đã chạm tay tới thành công ban đầu trong sự nghiệp. Thật cảm động và xin chúc mừng cháu, cám ơn cháu đã có nhã ý chia sẻ thông tin cho cộng đồng.
-------------------
Nguồn: Nguyễn Thị Bích Hậu