Hồi còn nhỏ cứ nghĩ: sau này mình phải làm CEO, phải thành đạt, phải có nhà lầu xe hơi thì ba mẹ mới tự hào...
Giờ đi làm mới thấy: chỉ riêng chuyện ba mẹ dậy sớm 5h, đi làm về còn nấu cơm, lo tiền học, tiền trọ, tiền đủ thứ mà vẫn cười đc là mình thua rồi.

Ba làm thợ điện, trời mưa nắng gì cũng phải đi. Mẹ thì bán ngoài chợ, lời ngày vài chục ngàn.
Vậy mà lo cho mình học tới nơi tới chốn, có tiền ăn học, mua đồ thực tập, lo từng cái nhỏ xíu.
Chưa từng than trách câu nào, chưa đòi mình báo hiếu gì hết, chỉ nói:"Ráng học, ráng sống đàng hoàng là ba mẹ mừng rồi con ơi..."
Đi làm mới thấy cuộc đời hong dễ.
Bị sếp la cái là muốn nghỉ, mất thưởng tháng là buồn thiu, đi làm về trễ xíu là mệt rã rời.
Mà ba mẹ mình, gồng hết từng đó suốt mấy chục năm, mà ngày nào cũng lo cơm nước, dọn dẹp, nuôi con, vẫn cười được.
Tối nay đi làm về thấy mẹ đang ngồi nhặt rau, tự dưng thấy sống mũi cay cay.
Thành công là gì ta?
Chắc là nuôi con nên người mà... vẫn còn thương đời được á.
Có ai giống mình ko? Giờ lớn rồi mới hiểu... người giỏi nhất đời mình là ba mẹ chớ ai