Hưng, 29 tuổi, nhân viên marketing tại một công ty thương mại điện tử ở TP.HCM, từng nghĩ rằng mình là người chăm chỉ nhất trong team.

Ngày nào anh cũng đến công ty từ 8h, về nhà lúc 9-10h tối. Laptop mở suốt, điện thoại liên tục kêu vì group chat dự án. “Bận lắm, không rảnh đâu” gần như là câu cửa miệng của Hưng với bạn bè và gia đình.

Thế nhưng sau 2 năm, anh chợt nhận ra một sự thật đáng sợ: Lương thì tăng không đáng kể, kỹ năng chuyên môn cũng không cải thiện mấy, và anh vẫn chỉ là một nhân viên “xoay như chong chóng” trong các chiến dịch ngắn hạn.

Hưng bắt đầu đặt câu hỏi: “Mình bận vậy để làm gì? Bận có đồng nghĩa với tiến bộ không?”

lam-ca-ngay-nhung-khong-tien-bo-cai-bay-ban-ron-ma-nhieu-nguoi-khong-nhan-ra-1753761463.jpg

Cái bẫy vô hình của sự bận rộn

Khi nhìn lại lịch làm việc của mình, Hưng phát hiện 70% thời gian anh dành cho những việc “khẩn nhưng không quan trọng”:

Xử lý email liên tục để trả lời nhanh cho mọi người.

Chạy theo những yêu cầu gấp gáp từ sếp, dù nhiều việc không đóng góp gì cho mục tiêu dài hạn của team.

Tham gia các buổi họp kéo dài 2–3 tiếng, phần lớn là nghe, rất ít khi cần sự tham gia của anh.

Những việc quan trọng hơn như lên kế hoạch marketing dài hạn, học công cụ mới, hay xây dựng dự án cá nhân thì gần như bị bỏ qua.

Kết quả là Hưng luôn cảm thấy kiệt sức, nhưng không thấy mình “tiến lên”.

Bước ngoặt: Một buổi trò chuyện thay đổi tư duy

Mọi thứ chỉ thay đổi khi Hưng tình cờ trò chuyện với anh Quân – một quản lý cấp cao từng làm tại tập đoàn quốc tế. Quân hỏi Hưng: “Nếu mỗi ngày chỉ làm 3 việc quan trọng nhất, những việc có thể tạo ra kết quả lớn nhất, em sẽ chọn việc gì? Còn lại, dám bỏ hoặc ủy quyền được không?”

Câu hỏi ấy khiến Hưng nhận ra: Anh không hề có một kim chỉ nam”cho công việc của mình. Anh đang làm để chữa cháy, chứ không phải để “xây dựng giá trị”.

Quân giới thiệu cho Hưng một phương pháp đơn giản: Ma trận Eisenhower - chia việc thành 4 nhóm: Gấp & Quan trọng, Quan trọng nhưng không gấp, Gấp nhưng không quan trọng, và Không gấp - Không quan trọng.

Thay đổi từng chút một

Tuần đầu tiên, Hưng thử áp dụng: Mỗi sáng, anh viết xuống 3 việc quan trọng nhất trong ngày (ví dụ: hoàn thiện kế hoạch chiến dịch Tết, học 1 giờ về Google Ads, viết báo cáo phân tích khách hàng).

Với email, anh chỉ check 3 lần/ngày, không phản hồi ngay mọi tin nhắn trừ khi thật sự cần.

Các buổi họp, anh thẳng thắn đề nghị sếp cho phép báo cáo qua văn bản nếu phần việc của anh không liên quan trực tiếp.

Kết quả? Chỉ sau 1 tháng, Hưng thấy rõ sự khác biệt: Thời gian làm việc giảm, hiệu quả tăng, và anh có thêm 1–2 tiếng mỗi ngày để tự học hoặc phát triển kỹ năng mới.

Từ nhân viên chạy việc đến người dẫn dắt dự án

Sau 6 tháng, Hưng không còn chỉ làm những chiến dịch nhỏ lẻ. Anh đề xuất một dự án marketing dài hạn, tập trung vào xây dựng cộng đồng khách hàng trung thành, thứ trước đây anh chẳng bao giờ có thời gian để nghĩ tới.

Dự án được duyệt. Và chỉ sau 3 tháng triển khai, công ty ghi nhận lượng khách hàng quay lại tăng 25%, doanh thu trung bình trên mỗi khách hàng cũng cao hơn.

Hưng được tăng lương, nhưng quan trọng hơn, anh trở thành người chủ động dẫn dắt thay vì bị động “chạy việc”.

Bận rộn không đồng nghĩa với giá trị. Rất nhiều người làm việc 10-12 tiếng/ngày nhưng thực chất chỉ đang duy trì guồng quay mà không tạo ra giá trị mới.

Học cách ưu tiên. Tập trung vào những việc “quan trọng nhưng không gấp”, thứ sẽ mang lại lợi ích dài hạn, thay vì chỉ chạy theo “gấp nhưng không quan trọng”.

Tiến bộ mỗi ngày, dù nhỏ. Chỉ cần dành 1-2 tiếng/ngày cho việc nâng cấp bản thân, một năm sau bạn sẽ ở một vị trí hoàn toàn khác.

Hưng giờ vẫn bận, nhưng đó là sự bận rộn có đích, có mục tiêu, và mang lại giá trị.

Bởi cuối cùng, không phải số giờ bạn làm, mà là kết quả bạn tạo ra, mới quyết định sự tiến bộ và thành công.