Ngày mới đi làm, mình từng nghĩ: " Chỉ cần mình giỏi, làm tốt thì chẳng ai bỏ quên được mình ".
Nhưng vài năm sau mới thấy, thế giới công việc không đơn giản như vậy.
Có những đồng nghiệp không hề giỏi hơn ai, nhưng họ biết cách nói chuyện, biết khen ngợi đúng lúc, biết tạo cảm giác thoải mái cho sếp và đồng nghiệp. Họ được giao cơ hội, được nâng đỡ, và chẳng mấy chốc mà tiến xa.
Còn nhiều người khác, giỏi thật, làm việc cật lực nhưng vì cứng nhắc, ít giao tiếp, cứ âm thầm làm, cuối cùng chẳng ai nhớ đến công sức họ bỏ ra.
Mình từng khó chịu, nghĩ rằng “nịnh” là xấu. Nhưng dần hiểu ra, nịnh cũng có nhiều kiểu:
- Nịnh theo kiểu xu nịnh, giả tạo, đánh mất chính mình => sớm muộn cũng lộ.
- Nịnh theo kiểu khéo léo, tích cực: biết công nhận điểm mạnh của người khác, biết nói lời dễ nghe, biết giữ mối quan hệ tốt đẹp => đó không chỉ là kỹ năng sống, mà là kỹ năng để tiến lên.
Và rồi mình học cách “nịnh” theo nghĩa tích cực: không phải để lấy lòng, mà để giao tiếp tốt hơn, để công việc suôn sẻ, và để chính mình không bị bỏ lại.
Đi làm nhiều mới hiểu, năng lực quan trọng, nhưng kỹ năng mềm và đôi khi là “nghệ thuật nịnh” mới là thứ quyết định bạn đi xa đến đâu.