Vào những năm 60, trong khi các thương hiệu đua nhau nhồi nhét những viên kẹo thật to và bắt mắt lên kệ, tôi lại nghĩ ngược lại. Tôi tin vào những thứ nhỏ nhất. Những điều không ai để ý. Khi người ta mơ về những thanh socola khổng lồ, tôi lại mơ về một viên kẹo nhỏ như viên thuốc, không chỉ làm mát miệng mà còn làm mới cả tinh thần.

hanh-trinh-tu-mot-vien-keo-be-xiu-den-bieu-tuong-toan-cau-1745653150.jpg

Đó là cách mà một sự điên rồ ra đời, một điều mà ban đầu chẳng mấy ai hiểu nổi: một hộp kẹo bạc hà phát ra âm thanh lách cách, vụn vỡ, và được dùng với phong thái đầy cá tính.
 

Chúng tôi đặt tên nó là Tic Tac, bởi âm thanh của vỏ hộp ấy không thể bị bỏ qua. Nó như một chiếc đồng hồ thì thầm với bạn: "Bạn chỉ còn một giây nữa để thay đổi năng lượng của mình." Nhưng chặng đường đó không hề dễ dàng. Máy móc liên tục gặp sự cố. Bạc hà không tạo được cảm giác mát lạnh như mong muốn. Cả thế giới dường như chưa sẵn sàng cho một thứ quá tối giản như vậy. Người ta bảo chúng tôi: "Cái này dành cho trẻ con thôi." Nhưng bạn biết đấy, ai xem thường những điều nhỏ bé… thì mãi mãi không hiểu được sức mạnh của chúng. Và chúng tôi đã sẵn sàng để ghi dấu ấn.
 

Đến thập niên 70, Tic Tac bùng nổ khắp thế giới. Tươi mới, mát lạnh, khác biệt. Nó có mặt trong túi quần mọi người — từ những cuộc hẹn hồi hộp cho đến các giám đốc chuẩn bị vào họp. Nhưng chẳng ai nhìn thấy những năm tháng thất bại. Những lô sản phẩm bị hỏng. Những lần tôi chỉ muốn ném mọi thứ vào thùng rác. Điều duy nhất giữ tôi tiếp tục chính là niềm tin vào sự giản đơn. Bởi vì khi làm từ trái tim, những điều đơn giản sẽ trở nên bất tử.
 

Tic Tac không được sinh ra để làm đầy miệng… mà để âm thầm để lại dấu ấn trong guồng quay của hàng triệu cuộc sống.
 

Không phải thứ gì làm thay đổi thế giới cũng tạo ra tiếng ồn... đôi khi, nó chỉ lặng lẽ "tic tac" trong túi áo bạn.
 

Theo:  Michele Ferrero