hai-dam-cuoi-con-thay-1725715478.jpg

1. Hồi ở Hongkong, sư phụ tui có 2 lần tổ chức đám cưới cho A Phong, con trai ổng. A Phong học bên UK (vì HK là thuộc địa cũ của Anh lại rất giàu có nên dân 2 bên dễ dàng qua lại), khi đám cưới thì về HK làm tiệc theo kiểu đãi gia tộc. Tui bữa đó rất ngạc nhiên khi sư phụ tui không mời bất cứ ai trong giới bạn làm ăn, cũng không mời bất cứ nhân viên nào trong công ty, ngay cả tui cũng chỉ đến đứng phụ cái đoạn tiếp đón chứ cũng không có suất ngồi ăn. 100% thực khách là người thân trong gia đình họ, những người hàng ngày có sự giao lưu. Đám cưới xong xuôi, thì tui mới thấy ổng gửi 1 cái thiệp báo hỉ, tức báo con tôi đã có sự kiện vui trong đời như thế, nhưng đã qua rồi, chỉ báo cho mọi người biết tin vui thôi, có ghi rõ là "chỉ đãi tiệc ở phạm vi gia đình nhỏ nên mong bạn thông cảm". Chỉ có THIỆP BÁO HỶ chứ không có THIỆP MỜI.

Bữa rảnh, tui hỏi ổng lý do sao không mời bạn bè đối tác hay nhân viên trong tập đoàn, ổng nói cái này rất tế nhị, vì không mấy người thật lòng với mình đâu. Mình mời thì người ta ngại nên phải đi, chứ lòng không vui mấy vì phải tốn tiền, tốn thời gian, rất ít người "chung vui" thật sự, dù mở miệng ra là trách "sao không mời, sao không mời". Đó là tâm lý của người châu Á mình, nên ổng chỉ đãi tiệc trong gia tộc, họ hàng. Dù thiệp nào cũng ghi, "sự tham dự của quý khách là niềm vinh hạnh cho gia đình chúng tôi" nhưng đó chỉ là những câu cửa miệng, sáo rỗng mà thôi. "Chung vui", nghĩa thật là phải vui cùng nhau, phải xét kỹ đối tượng khi mời. Con nên nhớ, đại đa số người ta tiếc tiền. Chỉ nhớ vậy mà ứng xử cho phù hợp.

Hồi tui còn đi làm, mỗi lần nhận thiệp cưới trong công ty là bắt đầu nghe xì xầm, "lại tốn tiền đi đám, ớn quá", chưa kể lại chuẩn bị tút trang nhan sắc quần áo vì gặp gỡ nhiều người, xuề xoà không được. Việc đi đám cưới nhiều khi trở thành gánh nặng về tâm lý và tiền nong cho nhiều người. Đặc biệt là mấy sếp lớn mà tham lam, không tinh tế, đám cưới giống như 1 cơ hội để tận thu, người ta phải đến để trả tiền cho 1 quan hệ với ông cha bà mẹ không biết con ổng là ai, tên gì, chưa bao giờ trò chuyện. Mà hễ bỏ tiền ra, thì đại đa số chẳng vui vẻ gì, đó là sự thật ở châu Á, dù ít người dám nói đến vì rất ngại ngùng. Và những đứa con bữa đó, đám cưới chỉ là hình thức cho cha mẹ thu tiền lại việc đã bỏ ra đi đám bao nhiêu người trước đó, chẳng biết người tham dự đấy là ai. Tất cả như 1 vở kịch, mọi người trong lòng nghĩ khác nhưng ngoài mặt thì diễn xuất khác. Từ lâu, người ta xem việc đám cưới là đi trả nợ, hoặc cơ hội kinh doanh vì lễ cưới xong, gặp nhau hỏi, mày đám cưới xong lãi hay lỗ? Nghe chua chát làm sao. Văn hoá gì kỳ lạ quá.

2. Vợ A Phong là người gốc Hoa ở Malaysia, cũng học ĐH bên UK. A Phong có làm việc với tui 1 số việc nên cũng hợp nhau. Sau tiệc ở HK thì A Phong có đãi 1 tiệc riêng ở 1 bãi biển ở Philippines, mời bạn bè tới. Bữa đó ngoài vợ chồng sư phụ thì tui cũng có mặt. Tiệc cưới kiểu Tây, diễn ra ở ngoài trời trên 1 resort nhỏ, chỉ đãi bạn bè thân của A Phong và vợ. Người ta mang quà mang rượu đến chứ không mang tiền, cũng không có lễ đài có MC gào thét mời tân lang tân giai nhân lên sân khấu, cũng không có văn nghệ hát múa rầm trời, cũng không có bàn có tờ giấy ghi bạn cấp 2 bạn cấp 3 bạn ĐH bạn cty gì, cũng chẳng có thực đơn. Tất cả đều là những cái bàn cao và nhỏ, mọi người đứng cả buổi, nói chuyện với nhau, thức ăn và rượu thì có sẵn ở 1 góc, cũng có nhân viên bưng khay thức ăn nhẹ tới mời. Mọi người ai cũng biết nhau, gặp nhau nói cỡ 5 phút thì qua giao lưu với người khác. Hình sau đám cũng là những giây phút bạn bè chúc phúc nhau. Còn hình ở đám cưới ở Hongkong, thấy hình nào cũng như hình nào, toàn là người ngồi trong cái bàn tròn quay quay, ai cũng cầm cái ly bia giơ lên rồi chụp, như quảng cáo bia không bằng.

Thấy cũng là lạ.