Trong cuốn "Quy luật bản chất con người", có nhận định rất đúng: Bộ não con người cấu trúc tự nhiên không phải để nhận biết đầy đủ cái đẹp của toàn bộ bức tranh, nó chỉ chú ý một vài chi tiết nổi bật nào đó, đó có thể là chi tiết đẹp mắt hoặc một nét lỗi. Đứng trước bức tranh, người xem sẽ thích, không thích chỉ qua một vài chi tiết họ chú ý nhất.

dia-nguc-chien-thuat-1737169718.jpeg

Robert Greene, tác giả cuốn sách là người đưa ra cụm từ "địa ngục chiến thuật" với nội dung mô tả như sau:

"Khi bị cuốn vào những tranh cãi không quan trọng, bạn cảm thấy trở nên phòng thủ, nhỏ mọn, tinh thần bị kéo xuống thấp. Đây là dấu hiệu bạn đang rơi vào địa ngục chiến thuật. Tâm trí bạn lẽ ra cần ưu tiên cho tư duy chiến lược với những tiên liệu ưu tiên hướng tới các mục tiêu quan trọng. Khi rơi vào địa ngục chiến thuật, bạn không thể nâng tầm nhìn của mình đủ cao cho mục tiêu này. Vì bạn bị cuốn vào phản ứng với những động thái của người này người kia, bị lôi kéo vào những vở kịch cảm xúc của họ, luẩn quẩn trong những đường lòng vòng.

Giải pháp khôn ngoan nhất là tỉnh táo đừng bị cuốn vào mớ vụn vặt này. Hãy nhắc nhở bản thân rằng việc thắng một cuộc tranh cãi chỉ để chứng minh đúng sai quan điểm của bạn chẳng mang lại lợi ích lâu dài nào".

Với những nhà lãnh đạo đứng đầu tổ chức, cái bẫy rơi vào địa ngục chiến thuật giăng ra mọi lúc mọi nơi. Thị trường cạnh tranh, khách hàng đòi hỏi không ngừng, khó khăn luôn rình rập, con người phức tạp, trình độ nhận thức không đồng đều. Để tâm trí đủ năng lượng cho việc thực sự quan trọng, họ vừa phải trực tiếp lăn lộn trong chính địa ngục của sự vụ (đừng ai nói tiểu tiết là không quan trọng) vừa phải giữ tỉnh táo để không bị nó nhấn chìm.

Làm chiến lược, khó nhất là không bị lạc lối vì địa ngục chiến thuật.

www.facebook.com/ducson71/