Những năm đầu 2000 mình bắt đầu đi làm, tại các công ty đa quốc gia các sếp hầu như là Tây, người Việt khó mà leo lên vị trí quản lí.

Hình như vì vậy nên mọi người hiểu Tây là sếp còn Ta là nhân viên. Cũng vì hiểu vậy nên theo 1 cách nào đó, Ta e dè Tây nếu không nói là có phần e sợ, bất kể là Tây nào.

nhan-vien-tay-long-1636609360.jpg
Ảnh minh họa

Đến mấy năm sau mình làm Manager, thế nào mà sếp giao cho mình quản lí 1 cậu Tây rặt Anh. Mình cũng chả suy nghĩ gì nhiều sếp giao gì thì làm đó thôi.

Nhưng đi đâu mà dẫn theo cậu ấy, người ta cũng hỏi Sếp Thiện ha, sếp mới hả? Đại loại vậy. Ai thân thì mình trả lời “không, nhân viên”. Ai không thân thì mình cười cười cho qua. Cũng không hiểu sao mình chả thấy tự ái tự ti gì, bước vô phòng họp phòng present là biết tay nhau ấy mà. Cũng may, cậu ấy ngoan nên lần đầu tiên có nhân viên ngoại trôi qua êm đềm.

Đến lần có nhân viên thứ 2 thì khác. Lần này là cậu Ấn Độ cao chắc 1.9m, đẹp trai như tài tử Bollywood. Bưng cậu đến đâu, các khách hàng nữ rụng trứng ào ào đến đó. Lần này thay vì hỏi “Sếp của Thiện hả” các bạn quyết luôn “sếp của Thiện đẹp trai lắm, cao lắm”. Nhưng cũng không vì thế mà mình lại buồn và tự ti. Hiểu lầm thôi mà.

Nhưng có vài khách hàng, mặc định là sếp to nên cứ thế gọi cho bạn đó, muốn bạn đó present, muốn làm việc với bạn đó mà không cần mình. Cho đến khi lãnh vài cú thì tự đi điều tra và quay lại trách mình sao không thanh minh. Uầy, tui thanh minh quí vị tin chắc.

Từ đó, mình không còn bất cứ suy nghĩ nào về Tây và Ta cả. Ai cũng vậy thôi, thông minh và cố gắng là được. Ai không thông minh thì cố gắng và ai ít cố gắng nếu được trời ban trí thông minh.

Có 1 sự thật là, ngoài các vị sếp thật sự giỏi, và rất đáng ngưỡng mộ thì các vị Tây còn lại đa số lỡm. Vừa lười vừa bốc phét quen ăn chứ không quen làm, vì bị người Việt làm cho hư.

Hay còn gọi là Tây lông.

Thế giới sẽ ngày càng chật lại, khái niệm Tây Ta sẽ càng bớt đi. Và nó sẽ thật sự bớt đi nếu Ta biết điểm mạnh của mình là gì, ít nhất là ngay trên đất nước của mình, đối với Tây.

Điểm mạnh của Ta, nhiều lắm.

Tác giả: Trần Hùng Thiện