Người ta không chơi gắp gấu vì con gấu.
Mà vì cảm giác mình sắp gắp được.
Chỉ cần thêm một lần nữa… có thể sẽ thành công.
Chiếc máy ấy không bán gấu bông.
Nó bán cảm xúc kiểm soát và hy vọng vào phần thưởng sắp đến.
Và đặc biệt, nó đánh trúng tâm lý “đã bỏ thì phải được” càng chơi, càng tiếc, càng dấn sâu.
Trong kinh doanh cũng vậy.
Bao nhiêu chủ doanh nghiệp, nhà đầu tư đã đổ quá nhiều tiền vào một dự án chỉ vì:
“Đã làm tới đây rồi, bỏ thì uổng.”
“Lỡ đầu tư quá nhiều rồi, giờ mà quay xe thì biết ăn nói sao?”
Họ không dừng lại vì cơ hội.
Họ không tiếp tục vì hiệu quả.
Họ đơn giản chỉ bị cuốn vào vòng xoáy tâm lý: càng đầu tư, càng không nỡ buông.
Và rồi, như trong trò gắp gấu:
Lãi thì ít, lỗ thì nhiều nhưng vẫn không nỡ dừng.
Thật ra, trong quản trị hay đầu tư, một năng lực rất khó… là biết chấp nhận lỗ để không mất thêm.
Dũng cảm dừng lại, không phải vì bỏ cuộc,
Mà vì hiểu đâu là giới hạn cần tỉnh táo để bảo vệ toàn cục.
Không phải lúc nào “chơi tiếp” cũng là bản lĩnh.
Đôi khi, bản lĩnh thực sự… là biết rút tay ra đúng lúc.
Theo: Trần Tuấn