Nếu nhìn từ bức ảnh skyline của Thâm Quyến, nhiều người sẽ choáng ngợp bởi tốc độ đô thị hóa “thần kỳ” của Trung Quốc. Nhưng khi soi chiếu lại những khu đại đô thị ở Việt Nam - Royal City, Times City, Ocean Park, Vinhomes Smart City, Cổ Loa, BRG Đông Anh hay đại dự án Nam HN của Sun Group mới thấy: không ít doanh nghiệp Việt đã làm nên điều tương tự, thậm chí chỉ trong 1/5 thời gian.

Thâm Quyến mất 4 thập kỷ để thành siêu đô thị nhưng đi cùng là một hệ thống “đặc khu kinh tế” có cơ chế đặc biệt, chính sách cấp đất siêu tốc, và cả sự can thiệp mạnh mẽ từ Trung ương.

Việt Nam thì khác: một dự án bất động sản dù là dân sinh hay đại đô thị cũng phải “leo thang thủ tục” qua đủ 1/500, 1/2000, báo cáo ĐTM, phòng cháy, chiều cao tĩnh không… chưa kể cơ chế xin - cho. Nhiều dự án mất 4-5 năm chỉ để hoàn thành hồ sơ pháp lý.

Vậy nên, khi một số “đại bàng” như Vingroup, Sun Group, BRG có thể đưa từ bản vẽ đến đô thị quy mô 100-2000 ha chỉ trong 5-10 năm, đó không chỉ là sức mạnh tài chính, mà còn là năng lực điều phối, quản trị và “chịu đựng” chính sách.

Điều đáng nói là gì?

Không có những doanh nghiệp dám tiên phong, những mảnh đất ven đô có thể mãi chỉ là vùng trũng nông thôn, không hạ tầng, không giá trị. Nhưng khi có một hệ sinh thái đại đô thị xuất hiện, thì không chỉ nhà đầu tư, mà chính người dân mới là người thụ hưởng - về giáo dục, giao thông, dịch vụ, y tế, tiện ích sống.

Thay vì chỉ kêu ca, có lẽ đã đến lúc ta cần nhìn các doanh nghiệp phát triển đô thị bằng một lăng kính công bằng hơn.

tham-quyen-mat-40-nam-vin-sun-brg-chi-can-5-10-nam-1753931290.jpg

Nguồn: Tuấn Hà