Có một buổi sáng mùa thu, tôi đứng bên cửa sổ văn phòng nhìn ra thành phố đang thức giấc. Những tòa nhà chọc trời, xe cộ nhộn nhịp, và dòng người tất bật khiến tôi bỗng nhớ đến chặng đường mình đã đi qua, những năm tháng mà tài khoản ngân hàng như chiếc cầu trượt lên xuống bất thường, những dự án tưởng chừng thành công lại sụp đổ trước mắt.

song-gio-tai-chinh-hay-that-bai-kinh-doanh-cung-khong-the-lam-ton-hai-chinh-minh-1755764351.jpg

Tôi từng nghĩ rằng thất bại đồng nghĩa với mất tất cả: uy tín, sự nghiệp, thậm chí là niềm tin vào bản thân. Lần đầu tiên tôi ký hợp đồng lớn, chỉ vài tuần sau, khách hàng rút lui, công ty tôi lao vào bế tắc. Những đêm dài thức trắng, tôi tự hỏi: “Liệu mình có quá ngây thơ? Liệu mình đã đánh giá sai thực lực?”

Nhưng một ngày, giữa cơn bão lo âu, tôi nhớ lại lời một người thầy đã nói: “Sóng gió chỉ làm lung lay thuyền, chứ không làm tổn hại đến người lái. Quan trọng là cách bạn giữ tay lái.” Lúc ấy, tôi bừng tỉnh. Mọi thứ xung quanh có thể sụp đổ, nhưng nếu tôi không đánh mất chính mình, tôi vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại.

Tôi quyết định xem thất bại không phải là kết thúc mà là một “phòng tập” để rèn luyện. Mỗi khoản lỗ, mỗi hợp đồng bị hủy, tôi viết ra chi tiết những gì đã xảy ra, những quyết định đúng và sai. Thay vì trách móc bản thân, tôi bắt đầu học cách phân tích, dự đoán và chuẩn bị tốt hơn cho những lần thử tiếp theo. Tôi nhận ra rằng điều quan trọng không phải là không thất bại, mà là cách tôi đứng dậy sau thất bại ấy.

Một buổi chiều khác, khi đang uống cà phê tại một quán nhỏ, tôi gặp một nhà đầu tư cũ. Ông kể về lần phá sản của mình: toàn bộ tài sản mất sạch, nhưng ông vẫn đứng lên, bắt đầu từ con số 0 và cuối cùng xây dựng lại sự nghiệp. “Nếu cứ sợ thất bại, bạn sẽ chẳng bao giờ dám làm điều gì lớn lao,” ông nói. Tôi thấy trong mắt ông là một sự bình thản kỳ lạ, như thể sóng gió đã tôi luyện ông thành phiên bản kiên định nhất của chính mình.

Từ đó, tôi thay đổi cách nhìn nhận rủi ro. Khi bắt đầu một dự án mới, tôi không đặt tất cả niềm tin vào kết quả ngay lập tức, mà chú trọng vào quá trình: quy trình, đội ngũ, chiến lược quản trị tài chính. Thất bại vẫn đến, nhưng tôi không còn sợ hãi. Tôi biết, thậm chí khi mọi thứ đổ vỡ, tôi vẫn còn mình, tài sản quý giá nhất mà bất kỳ sóng gió nào cũng không thể chạm tới.

Có lần, một dự án tưởng chừng chắc chắn đã phải đóng cửa sau sáu tháng vận hành. Mọi người xung quanh thất vọng, thậm chí hoang mang. Nhưng tôi ngồi lại, phân tích dữ liệu, tìm hiểu lý do thất bại và từ đó rút ra những cải tiến mới. Chỉ vài tháng sau, chúng tôi thử lại theo cách khác, và lần này kết quả khả quan hơn. Tôi nhận ra, sóng gió không hề tiêu diệt con người mà chỉ thử thách bản lĩnh, trí tuệ và sự kiên nhẫn.

Cuối cùng, tôi hiểu ra điều cốt lõi: kinh doanh hay đầu tư, thành công hay thất bại, tất cả chỉ là những con sóng bên ngoài. Nếu tôi giữ vững niềm tin, giữ vững giá trị và bản sắc của chính mình, không sóng gió nào có thể phá hủy. Sự tự trọng, tinh thần học hỏi, khả năng kiên nhẫn và giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh chính là tài sản vô hình nhưng quý giá nhất.

Giờ đây, mỗi khi nhìn thấy những biến động thị trường, những tin tức về doanh nghiệp thất bại hay các cuộc khủng hoảng tài chính, tôi chỉ mỉm cười. Tôi biết, điều quan trọng không phải là tránh khỏi sóng gió, mà là biết rằng mình vẫn còn đứng đó, vững vàng. Tôi vẫn còn chính mình và điều đó đủ để bắt đầu bất kỳ hành trình nào, bất kỳ lúc nào.

Và rồi tôi luôn nhắc nhở đội ngũ xung quanh: “Đừng sợ thất bại, đừng sợ thị trường. Chỉ sợ mất chính mình.”