Lan 34 tuổi, làm quản lý cho một công ty nước ngoài tại TP.HCM. Lịch làm việc của cô dày đặc: sáng họp online với Singapore, chiều chạy khách hàng, tối về nhà vẫn cắm cúi trả lời email. Căn hộ cao cấp ở quận 2, nơi cô vừa chuyển tới đẹp, sang và tiện nghi, nhưng càng ngày càng vắng tiếng cười.
Trước kia, khi còn ở căn nhà nhỏ với bố mẹ ở Bình Thạnh, mỗi tối cả nhà quây quần bên mâm cơm. Đôi khi chỉ có cá kho, canh chua, rau luộc. Nhưng mỗi người một câu chuyện, tiếng cười rộn rã làm bữa ăn kéo dài hơn một giờ. Bố cô luôn gắp cho con gái miếng ngon nhất, mẹ thì hỏi: “Hôm nay đi làm có mệt không con?”
Kể từ khi chuyển ra riêng, Lan ít về nhà. Mọi thứ dần thay bằng đồ ăn gọi ship, ăn vội trên bàn làm việc hoặc trước TV. “Làm việc chăm chỉ bây giờ, sau này đỡ khổ” - cô tự nhủ. Cô lao vào công việc, mua được nhiều thứ: xe sang, quần áo hàng hiệu, du lịch nước ngoài…
Nhưng đến một hôm, mẹ Lan gọi điện: “Chủ nhật này về ăn cơm nha con, lâu rồi cả nhà chưa đủ mặt.” “Con bận lắm mẹ, tuần sau được không?”
Tuần sau, cô nhận tin mẹ nhập viện vì tai biến. Bố già yếu, một mình ngồi trong căn nhà trống, chờ cô về. Lần đầu tiên, Lan ngồi trong căn bếp rộng rãi của mình, bên bàn ăn lớn nhưng trống trải, chỉ nghe tiếng muỗng chạm vào bát, âm thanh lạnh lẽo mà cô chưa từng để ý.
Hôm đó, cô tự hỏi: “Mình đang làm việc vì điều gì? Vì một căn hộ to hơn, hay vì bữa cơm có người đợi?”
Sau khi mẹ xuất viện, Lan quyết định mỗi tối đều về ăn cơm cùng bố mẹ, dù chỉ 30 phút. Không còn nhà hàng sang trọng, không còn bữa tiệc thịnh soạn. Chỉ là canh rau, cá kho và tiếng cười của người thân. Và cô nhận ra, đó mới chính là thứ mà cô đã đánh mất suốt bao năm mưu cầu vật chất.
Hạnh phúc chưa bao giờ đo bằng thịt cá, xe sang hay căn bếp hiện đại. Nó đo bằng số lần bạn nghe câu: “Con ăn đi, hôm nay làm có mệt không?” và biết rằng, mình không phải ăn một mình.
Có những người dành cả đời để mua bàn ăn lớn hơn, nhưng khi đã có, lại chẳng còn ai ngồi cùng. Nếu bạn may mắn còn người thân chờ cơm, đừng đợi đến lúc ghế trống mới nhận ra: ăn cháo ăn rau cùng nhau còn ấm hơn mâm cao cỗ đầy mà chỉ có tiếng muỗng chạm vào bát.