Tình yêu là phép màu. Nhưng tài chính mới là phép tính.
Một lần nói chuyện với người bạn cũ, tôi thấy mắt cô ấy rơm rớm khi nhắc đến chuyện tình 6 năm vừa tan vỡ.
“Tụi mình từng mơ sẽ cưới nhau năm 30 tuổi. Nhưng tới năm 29, anh ấy còn chưa dứt ra khỏi nợ học phí đại học, nợ thẻ tín dụng, và mới đổi công việc 4 lần trong 1 năm. Còn tôi thì không thể tiếp tục ‘gồng gánh’ cả hai.”
Tôi không trách cô ấy. Bởi yêu là một chuyện, sống được với nhau là chuyện khác.
Và câu nói mà tôi từng nghĩ rất lạnh lùng “Câu chuyện cổ tích kết thúc bằng hạnh phúc, còn tài chính kết thúc bằng khả năng trả nợ” bỗng trở nên chân thật hơn bao giờ hết.
Hồi còn nhỏ, tôi cũng từng nghĩ: “Chỉ cần yêu nhau là đủ.”
Rồi tôi lớn lên, thấy ba mẹ tôi cãi nhau về tiền học thêm của tôi. Thấy bạn học tôi nghỉ ngang vì không có tiền đóng học phí. Thấy một người chị họ tan vỡ mối tình đẹp như mơ chỉ vì cả hai đều… quá túng.
Tôi bắt đầu hiểu: Tình yêu, nếu không có năng lực tài chính đi cùng, thì sẽ luôn đứng trước một rủi ro.Rủi ro của những hóa đơn không tên. Rủi ro của những gánh nặng vô hình. Và cả rủi ro khi một người phải gồng lên cho cả hai, còn người kia mãi loay hoay trong sự mơ mộng của chính mình.
Tôi từng gặp một chàng trai dễ thương, thật thà, sống có lý tưởng.
Nhưng sau 2 tháng hẹn hò, tôi nhận ra anh ấy không có kế hoạch tài chính cho bất kỳ điều gì trong đời. Không biết mình kiếm được bao nhiêu, tiêu bao nhiêu. Không để dành, không đầu tư, không bảo hiểm, không dự phòng.
Khi tôi hỏi anh rằng: “Nếu sau này em bệnh, hoặc thất nghiệp, anh sẽ làm gì?”
Anh trả lời: “Anh sẽ lo cho em bằng cả trái tim.”
Ừ, nghe thật cảm động. Nhưng tôi biết trái tim… không chi trả viện phí. Và lòng tốt, không trả được tiền thuê nhà.
Tôi rút lui. Không phải vì hết yêu. Mà vì tôi không thể đi lâu dài với một người không có khả năng tạo ra sự an tâm.
Ngược lại, tôi từng chứng kiến một mối tình rất đẹp.
Cả hai đều không giàu lúc bắt đầu.
Nhưng họ đồng hành, học cách tiết kiệm, đầu tư, học thêm kỹ năng để tăng thu nhập.
5 năm sau, họ cưới nhau. Không rình rang. Nhưng họ có ngôi nhà nhỏ, sổ tiết kiệm, và một tương lai không phải lo lắng từng đồng.
Người chồng nói: “Cô ấy xứng đáng có một cuộc đời không phải lo nghĩ. Và tôi xứng đáng là người đem lại cho cô ấy điều đó.”
Tôi gọi đó là một tình yêu trưởng thành nơi mà trái tim đi cùng với khả năng gánh vác.
Chúng ta sống trong một xã hội hiện thực, nơi giá điện, giá gạo và học phí ngày càng tăng.
Tình yêu không phải là cuộc chạy đua xem ai có nhiều tiền hơn. Nhưng nó là sự thỏa thuận ngầm rằng: “Tôi sẽ không để bạn phải gánh tất cả.”
Nên nếu bạn đang yêu hãy yêu bằng cả trái tim.
Nhưng nếu bạn muốn giữ được người mình yêu hãy nỗ lực bằng cả hai tay.
Bởi vì…
Một căn nhà không được xây bằng những lời hứa, mà bằng gạch, xi măng và tiền trả góp.
Một đứa trẻ không lớn lên nhờ tình yêu, mà còn cần dinh dưỡng, trường học, bác sĩ.
Một mối quan hệ không tồn tại mãi nếu luôn phải “gồng” trong thiếu thốn và mệt mỏi.
Tình yêu không phải lúc nào cũng cần giàu.
Nhưng tình yêu thực sự sẽ làm cho cả hai trở nên giàu hơn trong tư duy, trong hành động, và trong kế hoạch sống.
Bạn có thể nghèo lúc bắt đầu. Nhưng đừng để người bạn yêu nghèo cả quãng đời chỉ vì bạn không chịu lớn lên.
Vì cuối cùng…
Câu chuyện cổ tích kết thúc bằng nụ hôn và lời chúc phúc.
Còn đời thực, kết thúc bằng bảng cân đối kế toán, khả năng trả nợ, và một kế hoạch sống có trách nhiệm.
Và đó, là nơi mà tình yêu có thể sống lâu, chứ không chỉ… đẹp một lúc.