fb-img-1679289234506-1679289437.jpg
 

Cách đây khoảng chục năm, mỗi lần đi qua ngã 6 Phù Đổng (chỗ mà về sau trở thành nơi đặt quán cafe Starbuck đầu tiên của Sài Gòn), người đi đường lại “phải ngước nhìn” một tấm bảng quảng cáo độc nhất vô nhị thời điểm đó.

Trên nền hình ảnh cuốn vở kẻ caro xanh trắng quen thuộc của học trò là những nét phác họa đơn giản kèm câu hát ngân nga quen thuộc: Thầy đó trường đây, bạn cũ đâu rồi…

Với cá nhân cô, đây là một quảng cáo vô cùng ấn tượng, làm cho cô có cảm giác rưng rưng, xúc động bồi hồi. 

Quảng cáo này của trường xưa cũng đã gây ra một vụ ồn ào bàn tán cả mấy tháng trời vì “dám” chiếm vị trí độc tôn của các thương hiệu lớn. Vụ này cũng nhiều thâm cung bí sử hay ho lắm, để nữa nào rảnh cô tiếp cho nghe. 

Thực ra, quảng cáo khiến cô chú ý thì nhiều, nhưng ấn tượng đến mức hằn sâu vào tâm trí thì rất ít. Và mới ngày hôm qua, khi đang chạy xe trên đường, cô đã phải chấp nhận quay đầu vòng lại một đoạn rất rất xa. Chỉ để… ngắm nhìn một cái pano quảng cáo!

Nhìn hình minh hoạ bọn em đã biết rồi, đó chính là ecopark. 

Quảng cáo của ecopark thì cô xem đến mòn mắt ra rồi. Từ văn phòng ở đầu đường Thanh Niên, cho tới quảng cáo cũ ở đúng vị trí này ngày trước cho dự án Skyforest. Câu khẩu hiệu của dự án này là “Vẽ thiên nhiên lên bầu trời” thì cũng hay đấy, nhưng nói là rất ấn tượng thì cô thấy là chưa tới. Tương tự, cái vụ đoàn xe 4 bánh chở mấy vạn bông hồng đi vòng vòng Hà Nội tặng các bà các mẹ dịp 8/3 cô cũng thấy chưa “chạm” lắm. 

Có thể cô là người trong nghề nên bị chai lỳ cảm xúc, nhưng tóm lại, thì không ấn tượng. Nhưng quảng cáo lần này đã khiến cô gục ngã.

Nếu họctruyềnthông, bọn em đã biết rồi. Đó chính là sức mạnh của việc chọn đúng insight. Và hiển nhiên, nó còn có cả yếu tố bất ngờ trong đấy nữa. Vì theo cô nhớ, hình như chưa từng có dự án bất động sản nào khai thác insight như vậy. Quanh đi quẩn lại chạy tới chạy lui cũng chỉ toàn những an cư lạc nghiệp, sinh lời, phồn vinh, thịnh vượng, rồi đẳng cấp, thượng lưu, châu báu vàng bạc kim cương đủ cả. Tức là, nhắm tới insight thoả mãn người mua. Còn riêng chiến dịch này, ecopark lại đánh vào insight con cái.

Hình ảnh quảng cáo không cầu kỳ phức tạp, chỉ là mấy nét vẽ kiểu trẻ con kèm theo một câu text như bọn em thấy trong hình minh hoạ. Nhưng thực ra, lúc nhìn quảng cáo, cô có cảm giác nghe thấy tiếng của mấy đứa cháu mình líu lo ríu rít trong đầu. Mà cô nghĩ, chắc bố mẹ nào cũng vậy. Và có thể, đó chính là lý do họ đã không chọn cách dùng hình ảnh một em bé xinh đẹp rạng rỡ tươi vui nào cụ thể (dù trên fanpage của ecopark là một kho có cả vạn hình).

Người ta nói, âm thanh quen thuộc nhất trên trái đất chính là tên gọi của mỗi người. Nhưng cô lại cho rằng với những bậc làm cha làm mẹ thì âm thanh quen thuộc nhất, thân thương nhất, gây chú ý nhất, khiến người ta sẵn sàng quay lưng với cả thế giới, dừng hết tất cả những gì đang dang dở để lao tới chính là tiếng gọi “Mẹ ơi” (và tất nhiên, là cả “Bố ơi” nữa nhé).

“Bố ơi, mình đi đâu thế?”

“Bố ơi, mình về ecopark nhé?”

“Mẹ ơi, con muốn về nhà”

Rồi sau lời van nài tha thiết về nhà ấy à câu khẳng định “Phải về ecopark thôi, vì đó là vùng đất của những đứa trẻ hạnh phúc”. 

Vậy là, thông điệp mời chào đã được khéo léo đưa ra: Bố mẹ nào đã có nhà ở ecopark thì cancel ngay nhậu nhẹt, mua sắm, tụ tập… để lao về với con đi nhé. Bố mẹ nào chưa có đủ tiền để dọn qua đây thì nhớ là con cái của mình hình như chưa hạnh phúc? Còn bố mẹ nào đang cân nhắc lựa chọn mua nhà thì nhớ nghĩ cho con cái chứ đừng chỉ thoả mãn bản thân mình.

Quảng cáo “chạm” tới thế này, sao mà có thể không yêu cho được?