Ngày ấy năm 1972, người đàn ông nhỏ bé với bộ ria mép đặc trưng, chiếc mũ quả dưa và dáng đi lẫm chẫm quay trở lại nơi từng một thời ruồng bỏ ông: Hollywood. Không còn là sân khấu hài nữa. Lần này, sân khấu là nghiêm trang. Khán giả là cả thế giới điện ảnh. Và lời thoại là... sự im lặng.

khoanh-khac-hollywood-cui-dau-truoc-su-bat-tu-cua-mot-nghe-si-1751851199.jpg

Charlie Chaplin - người đã thay đổi mãi mãi ngôn ngữ của điện ảnh bằng những bộ phim câm lặng nhưng đầy tiếng vang, bước lên bục nhận giải Oscar danh dự sau hơn 20 năm bị "lưu đày" khỏi nước Mỹ vì những hiểu lầm chính trị. Nhưng lần trở lại này, không một lời nào có thể mô tả được điều xảy ra. Cả khán phòng đứng lên. Không phải 1 phút. Không phải 2. Mà là 12 phút vỗ tay liên tục. Một con số kỷ lục mà đến nay chưa một ai chạm tới. Đó không chỉ là một tràng pháo tay. Đó là sự công nhận. Là sự ăn năn. Là một lời xin lỗi muộn màng từ Hollywood, ngành công nghiệp từng quay lưng với một thiên tài.

Chaplin không giấu nổi xúc động. Ông khóc.

"It wasn’t just a tribute. It was a reconciliation." (Đó không chỉ là sự vinh danh. Đó là một cuộc hòa giải.) Đêm ấy, Hollywood không chỉ trao một chiếc cúp vàng. Họ cúi đầu trước một bậc thầy.

Chaplin đã im lặng trong phim, nhưng ông khiến cả thế giới phải lắng nghe. 12 phút đứng dậy ấy – là lịch sử điện ảnh đứng dậy để cúi đầu trước sự bất tử của một nghệ sĩ.

Nguồn: Sưu tầm