Tôi vừa theo dõi một buổi tọa đàm khá hay ngày 3/4/2025, với chủ đề: "Bất động sản: Nhà ở cho người trẻ". Diễn giả chính là TS. Trương Anh Tuấn - người hiện đang là Phó Chủ tịch Hiệp hội Bất động sản Việt Nam và Chủ tịch HQC.

Doanh nghiệp nên tự bỏ đất để làm NOXH bằng một mức giá hợp lý nào đó thì sẽ có thêm nhiều quỹ đất làm NOXH hơn. Hoặc cần phải có chính sách rõ ràng cho người trẻ dưới 35 tuổi mua nhà, tương tự như chính sách ưu đãi với NOXH hiện nay.

Ông Tuấn chia sẻ một điều mà tôi thấy rất đúng: Người trẻ không phải là một khối đồng nhất. Theo xã hội học, người trẻ nên chia thành hai nhóm: 18–23 tuổi (đa phần còn đang đi học hoặc mới ra trường) và 24–34 tuổi (giai đoạn bắt đầu ổn định hơn, có thu nhập, có nhu cầu ở lâu dài).

Tôi thuộc nhóm thứ hai, tức là nhóm đã bắt đầu lo đến chuyện mua nhà. Và thực sự, đó là một hành trình không dễ dàng.

chu-tich-hoang-quan-truong-anh-tuan-doanh-nghiep-nen-tu-bo-dat-de-lam-noxh-1743737750.webp

Nhà ở xã hội? Nghe quen mà xa

Chính phủ có chương trình xây dựng 1 triệu căn nhà ở xã hội (NOXH). Nghe thì có vẻ to tát, nhưng nếu nhìn vào TP.HCM – nơi tôi đang sống thì mới thấy vấn đề. Thành phố này có gần 14 triệu dân, mà mục tiêu đến 2030 chỉ là... 100.000 căn NOXH. Có nghĩa là cái cơ hội để một người trẻ như tôi tiếp cận nhà ở giá hợp lý là cực kỳ mong manh.

Ông Tuấn nói, nếu sáp nhập thêm Bình Dương, Vũng Tàu vào TP.HCM thì nhu cầu nhà ở xã hội còn khủng khiếp hơn nữa. Thế mà chính sách vẫn chưa đủ mạnh. Thật sự, tôi thấy câu chuyện này không thể để nhà nước “ôm” mãi được, cần phải xã hội hóa mạnh mẽ, tức là các doanh nghiệp cùng tham gia cuộc chơi.

Chúng ta cần gì?

Tôi nghĩ người trẻ tụi tôi không cần quá nhiều đặc quyền, chỉ cần một cơ hội công bằng để mua nhà. Nếu có một chính sách như NOXH, nhưng dành riêng cho người trẻ dưới 35 tuổi, thì sẽ tạo ra động lực rất lớn. Có nhà, có chốn an cư, tụi tôi mới an tâm làm việc, học tập, cống hiến, đúng như ông Tuấn nói.

Và quan trọng hơn nữa là các gói vay 30-40 năm, lãi suất hợp lý. Hãy để người trẻ trả góp theo đúng dòng tiền thực tế, chứ đừng để mua nhà thành gánh nặng đè nát tuổi trẻ.

Còn nhóm 18–23 tuổi thì sao?

Tôi từng là sinh viên sống trọ, và tôi hiểu cảm giác không có ký túc xá, phải vật lộn với giá nhà trọ cao, an ninh kém, rồi đủ thứ bất tiện. Nếu nhà nước đầu tư mạnh vào hệ thống ký túc xá tập trung, sạch sẽ, giá rẻ thì sinh viên sẽ đỡ vất vả hơn nhiều. Đó là một phần rất thiết thực để giảm áp lực cho người trẻ trong những năm đầu đời.

chu-tich-hoang-quan-truong-anh-tuan-doanh-nghiep-nen-tu-bo-dat-de-lam-noxh-1-1743737882.jpg

Công nhân cũng là người trẻ

Không thể bỏ qua nhóm công nhân, họ cũng là người trẻ, cũng cần nhà để an cư. Vấn đề là nhà lưu trú công nhân hiện vẫn thiếu, chính sách lại chưa rõ ràng. Tôi đồng tình với quan điểm: Phải có thêm chính sách để công đoàn hoặc doanh nghiệp xây nhà lưu trú cho công nhân. Chứ với giá thuê đất cao chót vót hiện tại, mà không có hỗ trợ gì thì... ai dám làm?

Tôi thấy câu hỏi “làm sao để người trẻ có nhà khi trưởng thành” không chỉ là chuyện cá nhân, nó là chuyện phát triển đất nước. Muốn Việt Nam mạnh thì người trẻ phải mạnh. Muốn người trẻ mạnh thì phải để họ có nơi để sống, để mơ, để cống hiến.

Không đợi đến lúc 35 tuổi mới có nhà. Hãy bắt đầu từ hôm nay, bằng những chính sách thiết thực hơn, mở rộng hơn, và công bằng hơn cho tất cả.

Bạn nào đang trong cảnh đi thuê nhà, hay đang cố gắng gom góp từng đồng để mua nhà có ai thấy mình trong bài viết này không? Comment chia sẻ nhé, tôi nghĩ chúng ta không cô đơn đâu.