viec-ma-em-dam-me-cai-du-an-nao-ma-cua-em-no-dang-giup-em-mai-mai-o-vach-xuat-phat-1680014081.jpeg
 

Đó chính là cái bệnh phải tìm ra ĐAM MÊ, hay cái nào phải là CỦA MÌNH thì mình mới làm TỬ TẾ. Rất nhiều người dù là thế hệ 8x, 9x, 10x.. đi làm với tâm thế ngớ ngẩn này. Lúc nào cũng phải tìm 1 cái việc gì đấy mà mình “đam mê”, mình sẽ thể hiện khả năng “siêu nhiên” của mình. Mà không hiểu sao mấy năm ra trường rồi vẫn không thể tìm đc chỗ nào thực sự ĐAM MÊ, để mà CỐNG HIẾN. 

Thực sự các bạn mê cái gì, các bạn còn đếch biết thì tìm kiểu quái gì. Các bạn lôi nó ra để làm chỗ dựa cho sự LƯỜI BIẾNG, làm lý do cho sự THẤT BẠI. Rồi CAO CẤP HƠN của đam mê, là đi làm chỗ này, chỗ kia để học kinh nghiệm thôi, sau mở “cái của mình”. Oh tuyệt, quốc gia khởi nghiệp mà. Nhưng có bao h` bạn chậm lại khoảng 5s để nghĩ: “Mình đi làm đang có rất nhiều lợi thế sẵn rồi, mà còn làm như mèo mửa. Liệu mình ra tự làm cho chính mình với 0% lợi thế và bộ não rỗng tuếch thì làm đc cái gì ngoài ĐỐT TIỀN?

Cứ thế, các bạn không rèn luyện, không học tập, não trơn như viên bi mà cứ lao đi KHỞI NGHIỆP. Với các dự án tầm cỡ kiểu bán hàng nhái fake, bán rác, bán lương tâm… mà vẫn TOANG. Quốc gia “khởi nghiệp” nhờ dịch trở thành quốc gia “thất nghiệp” nhanh hơn bao giờ hết. Ngồi nhà gặm bánh mì, úp mì tôm, và vẫn không CAM TÂM.. Mình GIỎI MÀ, do không GẶP THỜI thôi. Đi làm không đc, khởi nghiệp cũng không xong :))

Nếu có thời gian, và còn đang may mắn có việc làm, bạn hãy đi hỏi các quản lý cấp trung, hay lãnh đạo cấp cao của bạn về cái vấn đề “đam mê” này. Thì >88,88% câu trả lời sẽ trái ngược với bạn nghĩ. Trong lúc bạn bận đi tìm ĐAM MÊ, thì họ bận CỐNG HIẾN. Trong lúc bạn NGHĨ, thì họ LÀM. Và trong lúc bạn loay hoay TÌM VIỆC, thì họ đã ở những VỊ TRÍ CAO, hoặc có những DỰ ÁN CỦA RIÊNG họ giống như bạn hằng ƯỚC AO.

------------------------------------

Và bài viết này cũng vậy, không sinh ra để là VẤN ĐỀ, là LÝ DO. Mà nó sinh ra để là GIẢI PHÁP !

Liều thuốc hữu hiệu nhất cho căn bệnh này là gì?

Nó có từ thời KHÁNG CHIẾN cơ các bạn ạ. Đó chính là HĂNG SAY LAO ĐỘNG. Chỉ có lao động 1 cách hăng say, tâm huyết thì nó mới tạo ra được cái gọi là ĐAM MÊ. Và từ cái ĐAM MÊ đó nó mới tạo ra được SỰ NGHIỆP cho các bạn.

Bản thân tôi từ ngày đầu tiên đi làm, tôi cũng không làm việc và coi cái công ty đó như là của mình. Mà tôi còn coi nó còn HƠN CẢ LÀ CỦA MÌNH, tôi coi nó là MỤC TIÊU, MỤC ĐÍCH, là TẤT CẢ những gì tôi cần làm vào lúc đấy.

8h sáng đều như vắt chanh tới 11h đêm, với mức thu nhập 4,5tr chỉ đủ tiền xăng và ăn sáng (mỗi tháng đi khoảng 1000km gặp khách hàng, tháng nào cũng thay dầu 1 lần). Tôi vẫn CỐNG HIẾN hết mình bằng toàn bộ năng lượng và nhiệt huyết. Thậm chí còn thường xuyên đề xuất dự án mới cho công ty, và đương nhiên là không đc duyệt vì ai tin thằng sinh viên mới ra trường. Tôi đã tự bỏ tiền túi ra triển khai cho công ty, và lợi nhuận của dự án lên tới con số bất ngờ: 80-90%/doanh thu (dự án quảng cáo Facebook). Thời đó quảng cáo fb rất rẻ. Tôi mang hồ hởi báo sếp win, all lợi nhuận dự án đó tôi đập vào để phát triển công ty với 0% lợi ích (vì tôi là nhân viên quèn thôi không có cổ phần). Thế mà sếp vẫn không duyệt vì không tin Facebook có thể thành công ở VN. 

Và rất nhiều công ty sau cũng vậy, to nhỏ, lớn bé, chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, tôi đều không QUAN TÂM. Càng khó khăn tôi càng thích vì tôi càng đc RÈN LUYỆN nhiều, đc CỐNG HIẾN nhiều. Và với những gì tích lũy đc, sau này khi ra khởi nghiệp tôi có những bước đi thuận lợi hơn rất nhiều, và đạt đc nhiều thành quả nhất định.

Vậy đó, ĐAM MÊ không sinh ra khi bạn NGHĨ, mà nó xuất hiện khi bạn LÀM. Nếu phát hiện ra BỆNH thì hãy CHỮA SỚM. Đừng để khi có chút tuổi, chậm rồi, ì ạch rồi thì chữa khó hơn rất nhiều. Và nếu có đủ KIÊN NHẪN đọc được đến những dòng này thì mọi thứ vẫn còn chưa muộn.

Theo Đức Nguyễn

www.facebook.com/nguyenduc274/posts