Năm 1972, tại một ngôi trường đại học ở Newcastle (Anh), một cậu sinh viên 17 tuổi cần mẫn học ngành kỹ thuật điện. Vài năm sau, cậu học tiếp Thạc sĩ ở Đại học Oxford danh giá. Cậu ấy không phải "đi học cho có", cũng không phải kiểu sinh viên học cho bố mẹ vui. Cậu thực sự giỏi, đủ giỏi để đi theo ngành kỹ thuật đến cuối đời nếu muốn.
Nhưng rồi, giữa những tiết học đầy hàm số và bo mạch, cậu sinh viên ấy phát hiện ra… mình thích làm trò. Thích khiến người khác bật cười. Thích hóa thân thành những nhân vật kỳ quặc mà chỉ cần nhướng một bên chân mày cũng khiến cả khán phòng nín thở rồi cười nghiêng ngả.
Cậu tên là Rowan Atkinson - người sau này cả thế giới biết đến qua vai diễn bất hủ Mr. Bean.
Đi học kỹ thuật, làm ông hoàng hài kịch
Nếu bạn hỏi: "Rowan có đam mê diễn xuất từ nhỏ không?" thì câu trả lời là: không hẳn. Gia đình ông không có truyền thống nghệ thuật, bố mẹ cũng không khuyến khích đi theo ngành "vô định" như diễn xuất. Họ muốn ông học cái gì "chắc ăn". Và đúng như kỳ vọng, ông học rất giỏi, đặc biệt là các môn logic, kỹ thuật, điện tử.
Nhưng chính tại Oxford, cái nôi sản sinh ra không ít nhà văn, chính trị gia và nghệ sĩ lớn, Rowan bắt đầu dấn thân vào sân khấu kịch nghiệp dư. Ông diễn không vì tiền. Cũng không vì danh tiếng. Chỉ vì… được là chính mình. Trong các buổi biểu diễn, ông được thoải mái thể hiện bản thân mà không bị giới hạn bởi bất kỳ "ngành nghề" nào.
Thành công muộn nhưng xứng đáng
Rowan không nổi tiếng ngay lập tức. Sau Oxford, ông cũng từng phân vân: nên tiếp tục làm kỹ sư - một con đường ổn định, hay theo đuổi hài kịch - một hành trình bấp bênh và đầy hoài nghi?
Nhưng như số phận sắp đặt, loạt phim truyền hình hài “Not the Nine O’Clock News” đã đưa ông đến với công chúng. Và rồi, đỉnh cao đến khi Mr. Bean ra đời. Không một lời thoại, chỉ biểu cảm khuôn mặt và những tình huống “dở khóc dở cười”, Mr. Bean không cần ngôn ngữ, không cần hiệu ứng – nhưng đủ sức khiến hàng triệu người trên toàn thế giới bật cười.
Mr. Bean không phải vai diễn. Ông là một công trình sáng tạo. Là sự kết hợp giữa kỹ năng biểu cảm điêu luyện, khả năng quan sát tinh tế và… độ lập dị đủ để trở nên bất tử.
Nếu không thành Mr. Bean, Rowan vẫn sẽ thành công...
Đây là điểm đặc biệt: Rowan Atkinson không bỏ học để theo nghệ thuật. Ông học xong, có bằng cấp đàng hoàng. Và nếu không làm diễn viên, ông hoàn toàn có thể trở thành một kỹ sư điện hàng đầu.
Nhưng vì sao ông chọn hài kịch?
Vì được là chính mình. Vì muốn để lại điều gì đó độc nhất. Và có lẽ, vì biết rằng thành công không chỉ là tốt nghiệp giỏi rồi làm đúng nghề. Mà là tìm được nơi bản thân được sống trọn vẹn nhất và có thể đóng góp theo cách không ai khác làm được.
Bạn không bị đóng khung bởi ngành học. Bằng kỹ sư không ngăn bạn trở thành nghệ sĩ.
Bạn có thể có nhiều khả năng, nhưng chỉ một vài trong số đó thực sự khiến bạn hạnh phúc.
Và bạn không cần phải từ bỏ tất cả để theo đuổi đam mê. Hãy làm giỏi mọi thứ bạn chọn. Vì Rowan đã là kỹ sư giỏi trước khi là nghệ sĩ giỏi.
Nếu một ngày bạn cảm thấy mình đang ở sai chỗ, đừng vội hoảng loạn. Có thể bạn chỉ đang ở đúng chỗ nhưng chưa bật công tắc sáng tạo. Có thể đam mê của bạn không cần bạn từ bỏ mọi thứ, mà chỉ cần bạn… dũng cảm thêm một chút.
Rowan Atkinson là minh chứng rằng: Bạn có thể bắt đầu từ kỹ thuật, rẽ sang nghệ thuật. Và để lại di sản toàn cầu nếu bạn đủ tin tưởng vào tiếng cười mình mang lại.