Nếu mục đích chính của việc đánh thuế là chống tình trạng găm giữ (tránh tạo ra các đô thị “ma”và giảm bất bình đẳng), đồng thời giúp tăng cung, giảm giá và làm lành mạnh hệ thống ngân hàng thì:

1. Đánh thuế cao trên tiền lãi chuyển nhượng là hạ sách bởi nó có nguy cơ làm tăng tình trạng găm giữ, ít có khả năng hạ giá bds và gánh nặng thuế sẽ bị chia sẻ giữa người mua và người bán (người nào mót mua/bán hơn sẽ chịu thuế nhiều hơn)

494784077-10162994353362457-822270520345064086-n-1746507274.jpg
 

2. Đánh thuế theo thời gian nắm giữ là trung sách bởi nó chủ yếu đánh vào mấy anh cò thổi giá, lướt sóng ngắn hạn.

3. Đánh thuế vào căn nhà/mảnh đất thứ hai trở đi hàng năm là thượng sách bởi vỉ nó sẽ làm tăng cung, giảm tình trạng găm giữ, giảm giá, giảm tình trạng lệch lạc của thị trường lao động, giáo dục và lựa chọn nghề nghiệp, đồng thời nhà nước lại có nguồn thu ổn định thay thế cho các sắc thuế đang triệt tiêu động lực sản xuất và lao động như thuế thu nhập doanh nghiệp và thuế thu nhập cá nhân.

495575118-10162994357992457-6366823719102239102-n-1-1746507274.jpg
 

Hạ sách và trung sách đôi khi lại được nhiệt tình đề xuất nhất bởi nó là thượng sách đối với các bà vợ đang găm giữ các xếp dày sổ đỏ.

Khi hạ sách và trung sách được thực hiện mà phản tác dụng (làm giá bds và tình trạng găm giữ càng tăng cao) thì thượng sách có nguy cơ sẽ không bao giờ được dùng đến.

Đó cũng là một nghệ thuật làm chính sách.

---------------

Nguồn: Phạm Thế Anh