Trong bài viết của triết gia Isaiah Berlin, ông chia thế giới làm 2 loại người: CON NHÍM và CON CÁO, dựa vào câu chuyện ngụ ngôn của Hy Lạp cổ đại: "Con cáo ma mãnh biết NHIỀU THỨ, còn nhím lù đù thuộc nằm lòng MỘT THỨ LỚN.”
Trong câu chuyện, cáo suốt ngày lập mưu mẹo, đủ trăm phương nghìn kế để bắt lấy nhím. Nó rình rập, tấn công, thậm chí còn biết giả chết, đánh lừa để cố bắt được. Nhưng hết lần này đến lần khác, nhím chỉ làm một chuyện đơn giản, đó là co người mình lại thành quả banh gai tròn và tự vệ khỏi sự tấn công khôn lường của cáo. Cáo ma mãnh, có quá nhiều “ý tưởng”, nên suy nghĩ của chúng thường bị xao nhãng, không nhất quán, không có sự tập trung. Vì thế, mặc dù có trăm phương ngàn kế, nhưng cáo không phải tạo được một “lợi thế cạnh tranh” vượt trội để chiến thắng.

Trái lại, nhím tuy lù đù, chậm chạp nhưng nhìn mọi việc theo cách đơn giản. Với mọi tình huống nguy hiểm, nhím đều giữ cho mình một “chiến lược” tự vệ duy nhất. Có sự tập trung, có sự đơn giản, có sự nhất quán, nhím chiến thắng trước sự tấn công của cáo, dù bị bất lợi về thể hình và sự lanh lợi. Jim Collins, trong cuốn Good to Great, mượn câu chuyện này đưa ra khái niệm rằng: các công ty VĨ ĐẠI đều tư duy và hành động theo kiểu CON NHÍM. Thay vì có quá nhiều ý tưởng, nhiều chiến lược, thay đổi xoành xoạch, hay đề cao tính “agile” mà vô tình trở nên manh mún, các công ty VĨ ĐẠI thường đi theo MỘT chiến lược đơn giản và nhất quán như một con nhím.
Tham khảo: Thanh Lâm