Tôi gốc miền Trung, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Gia đình tôi rất khó khăn nhưng ba mẹ vẫn lo cho các con học tới đại học.

Hồi 25 tuổi, tôi có hoài bão sẽ trở thành chủ doanh nghiệp để có nhiều tiền phụng dưỡng ba mẹ, lo cho vợ con sau này. Do đó, tôi đặt mục tiêu đến năm 40 tuổi sẽ trở thành ông chủ, luôn phấn đấu để đạt được điều mình mong muốn.

Sau 15 năm đi làm vất vả, từ vị trí nhân viên đến trưởng phòng, tôi tích lũy được số tiền 2,6 tỷ. Tiền đó tôi không mua nhà riêng mà ở nhà thuê và vay thêm ngân hàng một tỷ (thế chấp bằng căn nhà của ba mẹ) để làm vốn mở công ty. Tuy nhiên, doanh nghiệp của tôi chỉ hoạt động được hơn 2 năm đã phá sản do quản lý dòng tiền không tốt, việc phát triển hệ thống bị ngưng trệ do dịch Covid.

Anh em ruột không dư dả gì nhưng thấy hoàn cảnh của tôi hiện tại cũng đóng góp chút ít. Tôi xin không đề cập đến vợ vì luôn trân trọng sự hy sinh thầm lặng của cô ấy cho gia đình và công việc của tôi. Gần năm nay, có vài người bạn đã giúp đỡ trong lúc tôi khó khăn kinh tế, nhưng người ta chỉ giúp lúc "ngặt" chứ không giúp lúc "nghèo". Tôi đang bị stress nên cảm thấy rất thất vọng, chán nản và bế tắc vì tiền tích luỹ để dành khi có chuyện đã không còn, mỗi tháng phải trả tiền ngân hàng, tiền học phí của con...

Cuối năm bà cô ruột gả con nên cần lấy lại số tiền 100 triệu tôi vay. Tôi đang không có việc làm do tuổi tác và ngoại hình (sụt hơn 15 kg, chỉ còn 48 kg). Mọi lo lắng đang bủa vây tôi nên có những suy nghĩ rất tiêu cực. Mong nhận được những đóng góp ý kiến của mọi người.