Đây là tư tưởng của doanh nhân Andrew Carnegie người đàn ông giàu nhất trái đất. Trước khi từ giã cõi đời, sau khi đã cho đi gần hết tài sản, doanh nhân Andrew Carnegie yêu cầu gia đình ông khắc câu này trên bia mộ của mình.

Theo Wiki, toàn bộ tài sản (Net worth) của ông Vua thép Andrew Carnegie thời đó, tương đương với $373 tỉ đô la năm 2014, hơn cả tài sản của ba người giàu nhất trên thế giới ngày nay Jeff Bezos, Bill Gates, và Warren Buffett cộng lại.

Andrew Carnegie xuất thân từ một gia đình rất nghèo, di cư sang Mĩ từ Scotland. Với khát vọng to lớn, tinh thần học hỏi mạnh mẽ, ông đã kinh doanh ngành thép, mở nhà máy thép. Và nhờ vào chất lượng thép và uy tín cá nhân mà ông có được hợp đồng xây dựng cầu sắt và đường ray tàu hoả với chính phủ Mỹ.

Khác với các triệu phú thời đó, Andrew Carnegie sống rất giản dị. Ông rất xem trọng và luôn cỗ vũ việc học & việc đọc. Theo ông đó là nguồn gốc của sự tiến bộ cá nhân và sự phát triển, văn minh của xã hội.

Từ 1901 cho tới năm 1919, Carnegie đã cho đi phát hầu hết tài sản của ông cho xã hội, đặc biệt là cho giáo dục như việc in và phân phối sách cho người nghèo, xây rất nhiều thư viện, bảo tàng, và trường đại học (một trong số đó là trường Carnegie Mellon.)

Trước khi từ giã cõi đời, sau khi đã cho đi gần hết tài sản, doanh nhân Andrew Carnegie yêu cầu gia đình ông khắc trên bia mộ của mình một câu đơn giản:

“The man who dies thus rich, dies disgraced”. Tạm dịch “Người chết đi mà vẫn giàu, là chết nhục nhã!”
Các tỷ phú trên thế giới như Bill Gates, Mark Zuckerberg, Jeff Bezos, Mark Zuckerberg đã noi gương của ông bằng cách để lại phần lớn tài sản của mình cho xã hội.

Đây là một tư tưởng vĩ đại, một cách sống quá đẹp.

Nhưng khá xa lạ với người Việt.

Bản thân tôi mà thật giàu có thì cũng sẽ giữ lại cho con cái phần lớn và chỉ có thể cống hiến cho xã hội 40% - 50% thôi. Mà không biết có làm được không?

Ở Việt nam, thỉnh thoảng cũng có những nhân vật đáng kính khi cống hiến gia tài cho xã hội, hoặc làm từ thiện với số tiền lớn.

Điều đáng buồn là dạo này con người Việt Nam càng trở nên ích kỹ, tham lam vô độ. Nhiều người dù đã ở lứa tuổi sắp về với đất trời, vẫn làm giàu bất chính, vẫn vơ vét tiền bạc của dân của nước. Có lẻ, đối với họ, câu đúng phải là “Chết mà không giàu là mới là cái chết nhục 😞'

Thật đáng khinh bỉ họ!!!
và đáng buồn vì họ, rất nhiều những người như vậy, là người Việt Nam.

Chúng ta hãy đọc những câu chuyện như chuyện của Andrew Carnegie để giảm bớt tham lam, ích kỹ cá nhân và hướng tới những giá trị tốt đẹp!

 

Tác giả: Lâm Minh Chánh