Manager ơi, chúc mừng em vì đã lên chức. Ở độ tuổi hăm mấy ba mươi, "quản trị cấp trung" là 1 điều đáng mơ ước và ngưỡng mộ. Vì có những người đi làm cả đời cũng không chạm vào được cái ghế này, nó cay đắng nhưng nó thật.

Nhưng cũng có những người, cả đời làm Middle Manager không thoát lên được, chỉ vì họ vướng vào những cái bẫy "nhất" mà anh để ý dưới đây. Em đọc nha.

- Hard skill, em phải là người giỏi nhất trong cộng đồng công việc của em. Sếp em á, ảnh lụt nghề mất rồi. Ảnh có con, cha mẹ ảnh cũng già nên ảnh bớt lưu tâm và cái này là có chủ đích đó. Với ảnh làm cái gì cũng nhanh, đối tác của ảnh xí xa xí xồ vài câu rồi ảnh đem cái xí xa xí xồ đó quăng cho em kêu em hốt đi, ảnh thương. Ảnh, cái gì cũng biết bao gồm cả biết điều. Có nhiều cái khó muốn chết ảnh kêu em tự suy nghĩ đi, rồi có nhiều cái dễ muốn nhảy lầu ảnh lại không biết ảnh kêu em giúp. Cũng thường thôi em, là do ảnh bận cái khác, và cũng lâu rồi ảnh không đụng tới món đó nên em đừng có "ủa, sếp gì kì vậy chuyện vậy mà cũng hỏi". Nói túm lại em phải giỏi hơn sếp chuyện hard skill để đỡ những cái khó đỡ đó đừng để ảnh ra tay, nó kì. Còn giỏi hơn lính là chuyện đương nhiên, mấy đứa nhỏ xíu đó mà, phải giỏi để còn huấn luyện đào tạo cho các bé giỏi lên mần phụ mình chứ. Giỏi để còn không bị coi thường ủa anh đó lên chức Manager bằng cái gì dzạ.

- Soft skill em cũng phải tươm tất nhất mới được. Sếp em ăn nói bạt mạng đụng đâu phun đó vì là có em. Em lúc này bị trên ép xuống bị dưới ép lên bị ngoài ép ra bị trong ép vào nhưng nếu có skill, em xử đẹp hết an dân thiên hạ thái bình. Nhân viên nói xấu công ty, em xử. Đối tác không hài lòng, em hốt trước khi đến tay sếp. Sếp sinh hoạt không điều độ kiểu gì đó bad mood với nhân viên em 1 tay vuốt ảnh 1 tay còn lại tém nhân viên vô nách che chở để giảm tầm sát thương. Kiểu vậy đó, nghe hơi sặc mùi bi kịch nhưng nó là vậy, tùy mức độ gia giảm thôi. Nên em phải gần như hiểu người hiểu đời để dẹp loạn hay còn gọi là hốt shit again ủa sao công ty này nhiều shit vậy ta.

- Thời gian trôi qua, mới đó mà em đã làm Middle Manager được bấy lâu, em thấy em cái gì cũng hay cũng giỏi cũng nhất, em bèn giăng 1 cái bẫy to tổ bố để tự mình chui vô, bẫy đó mang tên "tao là nhất". Bi kịch bắt đầu từ đây. Em kiểu như bắt đầu coi thường sếp, em thấy anh ta có nhiều điểm yếu, em nghĩ rằng "kinh nghiệm hơn thôi chứ mấy cái đó dễ ẹt". Em chán mấy đứa nhân viên gà mờ suốt ngày tạo việc, em thích đứa này em ghét đứa kia. Và kinh khủng nhất là em bắt đầu nói dối bàn tay em bắt đầu che lấp bầu trời. Vì sếp vẫn tin em và nhân viên vẫn sợ em nên em lại càng cho mình là nhất. Thôi anh không nói nữa đâu, ý là sếp sẽ không ngu thế đâu anh ta leo lên được chỗ đó kia mà, em đừng đùa. Nên tốt nhất là em đừng có như thế.

Giờ thì em hiểu sao cả đời không thoát khỏi ách "Middle Manager" rồi đó. Em tránh xa nó ra nha. Hãy giỏi nhất, và hãy chân thành nhất trong lúc sử dụng cái giỏi của mình. Vì, "chỉ người kém hiểu biết mới đánh giá cao bản thân mình".

Thương em, Manager!

Tác giả: Trần Hùng Thiện