10 năm qua, làm bao nhiêu công trình. 3 năm qua, đã nghiệm thu bàn giao hơn 1000 căn hộ. Nhưng đến hôm nay mới được tự tay làm và nghiệm thu cho nhà của mình.

Vậy là cuối cùng cũng mua được một căn hộ ở Sài Gòn. Ước mơ lớn nhất của tôi từ khi đặt chân đến mảnh đất này.

Hôm nay, tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện của tôi. Hy vọng nhiều người trong đó sẽ tìm thấy được cho bản thân một vài điều có ích.

Năm 2011, tôi tốt nghiệp Đại Học. Ngày đó, tôi không quen biết, không con ông cháu cha, chỉ biết rải đơn trên mạng. Một công ty ở Q4, TPHCM gọi tôi về làm. Tay xách nách mang, vào SG không có họ hàng thân thích, bươn chải với mức lương ngày đó là 4tr5. Bạn không nghe nhầm đâu. Gã kỹ sư mới ra trường như thằng bé ấy, đi tàu 12 tiếng vào Sài Gòn, đến cái nơi lương 4tr5 giữa Sài Gòn bụi bặm để tồn tại. Rồi cũng chính nó vừa vào SG có đúng 1 tuần đã bị điều ra Quảng Ngãi, giữa đất khách quê người, non nớt bị ăn hiếp mọi bề.

Tháng 3/2012, mẹ mất. Có nghĩa rằng, mẹ đã mất khi tôi vừa ra trường chưa được nửa năm, mẹ còn chưa tận hưởng được những gì tốt đẹp nhất mà tôi sẽ cho mẹ nhiều năm về sau nữa. 3 tháng sau, mẹ bù lại cho tôi bằng một người phụ nữ khác ở bên đời.

Tháng 9/2012, tôi nằm trong gác xép ở Quận 7, một tháng trọ bằng hơn 1/3 lương. Tôi nhìn ra gác xép ngoài mưa rơi, khổ nhưng luôn lạc quan. Vẫn tự nhủ mình giống như Trịnh Công Sơn, như Hàn Giang Nhạn vậy, cũng trên gác xép, cũng nhìn mưa rơi.

Ngày 20/10 năm đó, tôi không có tiền. Mượn được bạn 100k. Thêm 100k tôi có trong túi. Tôi mua cho bạn gái mình cái đôi giày. Còn tôi, chỉ còn 10k, mua 3 hột trứng vịt lộn. Vì đĩa cơm là 20k. Còn 3 trứng vit lộn khi ấy là 10k, có thể đủ chất dinh dưỡng.

Đó là những tháng ngày tôi thức đến 2h sáng ở công ty để cày cuốc, với anh bạn học cùng BKĐN ngày xưa, san sẻ với tôi theo kiểu “Tau còn 400k, cho mi 200k nè”. Những đêm công ty chỉ có 2 thằng làm. Bạn gái mang cơm đến cho tôi, dừng xe dưới ánh đèn vàng vọt. Mãi mãi không quên được.

Bạn gái ép tôi phải nghỉ vì công ty đó đối xử với tôi tàn tệ quá. Tôi không chịu, chỉ bởi tôi cảm giác kinh nghiệm mình còn non, phải học hỏi. Ngày tôi nghỉ chính thức là cái ngày công ty đối tác hỏi về tôi và thốt lên “Ông Tiến (giám đốc tôi) tuyển người hay thật”. 3 ngày sau, tôi nộp đơn xin nghỉ. Thế là đủ rồi.

Sau này tôi đọc nhiều bài viết của những người tự nhận là “Kỹ sư xây dựng” trên facebook này. Tôi thấy fb làm cho người ta yếu đuối đi, than thở nhiều hơn. Những gì họ trải qua, thì tôi cũng từng đi qua, từng chịu đắng cay muôn phần, nhưng chưa bao giờ hận đời hay chửi đời. Tôi luôn quan điểm rằng, trong bất kỳ tình huống nào, phải luôn nhìn vào mặt phải của vấn đề. Và hãy nhớ cho rằng, một sinh viên mới ra trường chỉ là tờ giấy trắng. “Ảo tưởng sức mạnh” và thích đọc bí quyết sẽ là liều thuốc độc cho sự phát triển bền vững.

Sau khi rời công ty đầu tiên. Tôi ra Đà Nẵng làm giám sát trưởng hơn 10 tháng. Tài chính bắt đầu tạm ổn, nhưng đến lượt tình yêu bị thử thách, không chỉ địa lý, mà còn lực cản gia đình. Mãi mãi tôi không quên được khoảng thời gian trước tháng 5/2014 ấy. Tuổi 23, 24, thằng nam nhi bị thử thách từ tình yêu đến sự nghiệp và cả nỗi đau gia đình. Tôi nghĩ rằng, đàn ông chúng ta ai cũng đi qua giai đoạn ấy.

Khó khăn là vậy, nhưng tôi không bao giờ bỏ cuộc. Tháng 5/2014, khi kết thúc công trình. Tôi lại tiếp tục đi tàu 12 tiếng vào SG. “Bỏ cuộc” không có trong suy nghĩ của tôi. Ngày đó, bố tôi nói rằng nếu tôi ở lại Đà Nẵng, cưới vợ Đà Nẵng, sẽ cho tôi cái chung cư ở Đà Nẵng. Nghĩ lại ngày đó, tôi không phải là không có điều kiện, nhưng tôi đã chọn cách khó khăn hơn. Đấy không đơn thuần là vì tôi và bố chưa bao giờ hợp nhau, mà còn vì tình yêu mà tôi đã chọn. Tôi hôm nay mua được nhà, thật sự không có bố mẹ nội ngoại hai bên giúp đỡ. Nếu các bạn được bố mẹ giúp đỡ, đó là may mắn. Nếu không, cũng đừng oán trách. Nam nhi sống trên đời, chỉ cần có sức khỏe, trí tuệ để nắm cơ hội, ý chí và góc nhìn lạc quan thì ngày hái quả ngọt rồi sẽ đến.

Tháng 5/2014, tôi tìm được một công việc xây dựng tốt hơn công ty cũ. Vẫn là gác xép nhỏ, nhưng ở quận 1. Vẫn những đêm thức đến 2, 3h sáng nhưng là để viết những bài về lịch sử, là niềm đau đáu cho những điều mang tính vĩ mô cao hơn của một gã thanh niên nghĩ về dân tộc. Những năm tháng ấy, tôi kết thúc chuyện viết bài trên mạng. Ban đầu viết bài đăng báo cũng chỉ để kiếm tiền uống café, để khỏi phải chứng kiến cảnh những đứa con tinh thần của mình bị đạo văn trắng trợn. Nhưng hóa ra, đấy lại là một cánh cửa khác để mở ra một tương lai đặc biệt cho bản thân tôi. Giai đoạn từ 2015 đến 2017 tôi nổi bật ở trên mạng xã hội vì những bài viết lịch sử và bóng đá, với đỉnh cao là cuốn “Sử Việt 12 khúc tráng ca” rồi sau đó là “Bóng đá 12 vì tinh tú”. Thành công ở mảng viết là vậy, nhưng tôi không bỏ nghề xây dựng. Và vẫn luôn cảm thấy mình còn thua kém nhiều bạn bè đồng trang lứa về lĩnh vực này.

Nổi tiếng trên mạng giống như một lớp vỏ trang sức, tấm thân bên trong mới là thứ quyết định của hạnh phúc. Bởi đứng sau bàn phím, người ta có thể gồng lên rất nhiều.

Đêm mưa tầm tã 2018, bạn bè, huynh đệ đến dự đám cưới. Tôi vào SG không có họ hàng, lại càng chưa bao giờ có khái niệm “hội đồng hương” là gì, nên huynh đệ anh em luôn có một ý nghĩa đặc biệt đối với tôi. Đám cưới hôm ấy, chính là niềm vui bất tận. Nhưng cuộc đời này nó hay lắm. Lên đến đỉnh cao, thì sẽ luôn khởi đầu của giông bão. Các bạn cũng phải nhớ kỹ điều ấy để luôn biết đề phòng vào những khoảnh khắc trên đỉnh cao ấy. Tháng 5 năm đó, tôi chuyển việc qua dự án cao tầng, nhận chức TVGS trưởng. Công việc xây dựng lần đầu làm quen nên mệt mỏi, nặng nề. Trong khi trên mạng thì bị chửi như gì, họ còn đem tên tuổi tôi lên báo Nhân Dân tế. Tôi vẫn nhớ buổi trưa đó về nhà ngủ. Giả vờ nhắm mắt, nhưng vẫn nghe thấy tiếng vợ khóc bên cạnh.

Hồi đó tôi thích một câu nói mà Haibara nhận xét về Shinichi trong Conan “Quen không lâu, nhưng lạ gì tính hắn. Có chuyện gì khó khăn, cứ im lặng và giải quyết một mình. Chẳng hiểu sao mình lại thích tuýp đàn ông như hắn. Đàn ông như thế mới là đàn ông”. Tôi chỉ muốn kể cho người thân yêu của tôi nghe những thành tựu, còn khó khăn giông bão thế nào, cũng không cần phải nói ra, mọi thứ đều có cách giải quyết. Năm đó cũng quen biết thêm những người bạn đặc biệt, đã đến với tôi ở thời điểm đặc biệt gian nan đó. Và đúng là mọi thứ rồi cũng qua, trên mạng mình kiên gan bền chí, im lặng, không đôi co, khẳng định bản thân từ từ. Ngoài đời, mình cho họ thấy tầm lãnh đạo của mình. Ngày chia tay, thằng hồi kia chống mình quay lại là người phục mình nhất.

Đến năm 2019 thì dấn thân vào tập đoàn lớn nhất Việt Nam. Lúc đó thì từ trên mạng đến ngoài đời, chẳng có gì phải sợ hãi nữa. Chuyên môn xây dựng đi lên một nấc mới. Lịch sử bóng đá, thẩm thấu từ từ, với những dự án luôn có sẵn đợi ngày bình yên nhất sẽ tung ra. Đương nhiên, nơi đâu cũng có giông bão. Nhưng tôi hôm nay đã khác hôm qua. Giông bão càng mạnh, lưng tôi càng ưỡn thẳng. Tôi vẫn nhớ một câu khá hay “Khi thử thách đến, bạn cứ mạnh dạn đi vào. Lúc bước ra khỏi đó, bạn sẽ không còn là con người trước đó nữa.”

Trong 2 năm qua, ám ảnh mua nhà của tôi lên đến đỉnh điểm. Vẫn nhớ năm ngoái nói với vợ “Năm sau là kỷ niệm 10 năm anh ra trường, anh phải cố mua được nhà ở Sài Gòn.” Vợ vẫn luôn an ủi “Hai đứa mình sống hạnh phúc, lâu lâu đi du lịch, có tiền trong tài khoản. Anh cứ đặt nặng, em thì sao cũng được.” Nhưng vợ biết rõ khát vọng nung nấu của tôi, của một anh chàng tỉnh lẻ, dân miền Trung vào SG, tay trắng lập nên sự nghiệp, điều họ khát vọng nhất cũng như tôi khát vọng, đấy là ngôi nhà.

Và phải nói rằng, đấy như ông bà ta hay nói “của chồng công vợ”. Vợ tôi là dân kế toán, biết rõ khát vọng của chồng, nên giống như “kiến tha lâu về đầy tổ”. Mỗi lần tôi đem tiền về là vợ cứ cất một ít, cứ cất dần, cất dần và cứ nói là “để cho anh mua nhà”. Tôi thì không quản tiền, cứ tuần cho tôi 500k, mỗi bữa nhậu xin 200-300k cho tôi đi nhậu là vui lắm rồi. Hôm nào được khoản nào kha khá thì dấm dút đi mời bạn bè. Còn tiền lớn thì vợ ôm hết. Nghĩ lại, với cái cách sống của tôi mà không có vợ so đo tính toán dùm, thì kiếm được bao nhiêu cũng đi hết như cái câu “miệng ăn núi lở”. Cho nên bên cạnh sự phấn đấu của chồng, mỗi người trong chúng ta cần một sự chi li của vợ, và người phụ nữ ấy sẽ giúp bạn mua được nhà. Đấy là sự thật. Vợ tôi luôn quán triệt nguyên tắc: “Thu nhập của hai vợ chồng mình, tốt nhất nên mua nhà với tầm giá này đổ lại. Khi ấy vay ngân hàng thì anh chỉ phải trả 1/3 thu nhập mỗi tháng. Chứ còn nếu chỉ để giải quyết khâu oai, mua nhà cho cố, thì anh ăn rồi suốt ngày nghĩ cách trả lãi ngân hàng. Lúc ấy cái nhà thành món nợ, gánh nặng.”

Cuối cùng, trời thương người có lòng, được bạn bè chỉ cho mà mua được nhà trong tầm giá. Chung cư tuy cũ, nhưng là sản phẩm của một nỗ lực từ hai bàn tay trắng. Với lại ôm mác Kỹ sư xây dựng làm gì mà không sửa được nhà đẹp cho hai vợ chồng sống. Ảnh này là nụ cười tươi rói khi đưa được cái chung cư cũ thành cái sáng sủa đấy bạn à.

Những gì tôi khuyên đây, cũng chẳng phải là sách dạy làm giàu hay dạy làm người gì, vì có giàu đâu mà khuyên, có người yêu kẻ ghét loạn cả lên chứ đâu phải đắc nhân tâm? Nhưng đây là câu chuyện thực. Câu chuyện về một anh chàng kỹ sư vào đời từ hai bàn tay trắng nhưng đã luôn kiên gan bền chí, không thoái lui, đã có một người phụ nữ biết suy nghĩ ở bên cạnh, một chút may mắn để xây dựng cho mình một tổ ấm, xây giá trị cho xã hội qua những cuốn sách, bài báo, và luôn có cho mình bên cạnh những người anh em chí thân từ Bắc vào Nam.

Đời vậy là đẹp rồi !

(13/03/2021)

Tác giả: Dũng Phan

Link gốc ở đây: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=3782547241793990&id=100001162542779)